Chương 204 CHẲNG NHỮNG KHÔNG NGỐC MÀ CÒN NGẦU
Trần Ân Tứ chưa bao giờ kể chuyện nhà mình với ai.
Từ hồi còn rất bé, cô từng nghe thấy một câu nói thế này: Đứa trẻ hay khóc không được ăn kẹo.
Cũng chính vào lúc còn rất bé đó, cô đã hiểu được một đạo lý, không phải đứa trẻ nào khóc cũng có kẹo ăn, chẳng hạn như cô vậy.
Dần dà, cô không còn khóc lóc nữa.
Thời gian dần trôi, cô luôn tự giấu đi nỗi buồn của mình, luôn cho mọi người thấy sự tươi đẹp tích cực.
Một khi nó đã hình thành thói quen sẽ rất khó thay đổi, cho nên mấy năm qua, bất kể là người thân thiết với cô đến mức nào, cô chưa từng muốn kể chuyện mình cho người ta nghe.
Nguyên nhân là vì sợ bị người ta biết việc xấu hổ trong nhà, càng sợ gây ra phiền phức không cần thiết cho người ta.
Đây là lần đầu cô nói về nhà mình, ban đầu cô cứ tưởng sẽ khó mà mở miệng, thế nhưng khi thật sự cất tiếng, cô lại phát hiện thật ra không khó như mình nghĩ.
Trần Ân Tứ lại đưa tay lấy một lon bia từ tay Tần Kiết.
Tửu lượng cô không cao, khi nãy uống quá gấp, giờ hơi choáng váng, vậy mà ý thức lại rõ ràng hơn bao giờ hết, "Tôi thật sự rất phiền, tôi mặc kệ thì phiền, mà xen vào thì vẫn phiền.
Mẹ kiếp, tôi thật sự phiền chết được...
Mà thật ra tôi phiền vì chính mình nhiều hơn.
Tôi cảm thấy bản thân người tốt không ra người tốt, kẻ ác không ra kẻ ác, cứ dở dở ương ương như vậy khó chịu chết được.
Giúp người ta làm mình ngột ngạt cũng thôi, người ta lại còn không cảm kích..."
Trần Ân Tứ uống một hơi hết cả lon rồi vứt mạnh lon bia xuống sàn, "Càng nghĩ càng thấy khôi hài."
Trần Ân Tứ cười giễu, lát sau cô lại cười thêm tiếng nữa, cười một hồi bỗng thấy mình đã không còn phiền não như lúc đầu.
Hóa ra trút hết tâm sự với người khác không hề kinh khủng như trong tưởng tượng.
Hóa ra nói hết lời giấu trong tận cõi lòng cảm giác cũng không tệ.
Tần Kiết lại bật một lon bia, "Còn muốn uống nữa không?"
Trần Ân Tứ đang đắm chìm trong suy nghĩ, khe khẽ "ừ" một tiếng.
Tần Kiết bật nắp lon tanh tách, đưa cho Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ chìa tay nhận lấy lon bia, nâng niu trong lòng bàn tay, lại cụp mắt cười khẽ: "Tôi cảm thấy giờ tôi hơi ngốc rồi."
Tần Kiết cho rằng ý cô nói về việc giúp Trần Vinh, bèn nhẹ giọng trấn an: "Không ngốc."
Ngày đầu tiên gặp nhau vào năm năm trước, em bất bình ra tay giúp đỡ một cô gái xa lạ; năm năm sau bị cư dân mạng mắng lên hot-search, chịu đựng những lời nói xấu vì đưa một đứa bé trai đến bệnh viện; ở nhà hàng, em mạo hiểm bị mất vai diễn giải vây cho Chu Đồng; hôm nay em lại ra tay giúp đỡ cho Trần Vinh cùng cha khác mẹ với em, những điều đó không hề ngốc, vì...
"...!Em vốn là vậy." Chẳng những không ngốc mà còn ngầu.
Trần Ân Tứ im lìm.
Cô biết Tần Kiết nói là việc Trần Vinh, nhưng từ ngốc mà cô nói là chỉ về anh.
Sao cô lại dở hơi đi nói với anh những việc này? Điều đó không hợp với tính cách của cô.
Trần Vinh lấy Tần Kiết ra dè bỉu cô, lúc cô trông thấy Tần Kiết thì nên nổi nóng đấm vào mặt anh một cú mới đúng.
Ấy vậy mà cô chẳng những không đánh Tần Kiết mà còn ngồi uống bia cùng anh, tâm sự với anh đề tài mà năm năm trước họ còn yêu nhau cô nhất quyết không nói.
Trần Ân Tứ cảm thấy mình chẳng những ngốc, mà còn ngu nữa.
Và hình như, hành động ngu ngốc này không phải là lần đầu tiên...!Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Vào ngày Lâm Nhiễm dọn nhà, cô nghe nói anh chưa ăn cơm, vui vẻ chạy đến tòa cao ốc Ngân Hà gọi thức ăn giao đến cho anh? Còn sớm hơn một chút nữa là...!Cô bỗng cảm thấy mình rất đỗi xa lạ, rốt cuộc cô bị sao thế?
Trước khi men say nhấn chìm lý trí, cô vẫn mượn