CHO, MƯỢN, GẠT, TÀN, THUỐC.
Tên cẩu này gọi cô qua chỉ để mượn gạt tàn thuốc?
Ly nước chanh của cô một ngụm còn chưa uống đã trở thành gạt tàn thuốc?
Nghe xem, đây là tiếng người sao?
Xem xem, đây là việc con người làm sao?
Trần Ân Tứ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khinh thường nghiêm trọng, lửa giận trong lòng cứ thế mà phừng lên.
"Có thể cười thì đừng mở miệng, có thể mở miệng thì đừng động tay động chân.”- ghi nhớ lời dặn của Lục Tinh, cô cố gắng nhịn để không đổ ly nước lên đầu Tần Kiết, trừng mắt căm phẫn nhìn anh.
Một giây, hai giây, ba giây...mười giây, nụ cười ngại ngùng của Trần Ân Tứ cũng không duy trì nổi, trực tiếp mở miệng:
- Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, anh chắc chắn đã chết một ngàn lần, không, mười ngàn lần rồi! Tôi thừa nhận sau khi thấy anh đã nghĩ làm cách nào để gϊếŧ anh không cần đền mạng.
Chẳng giấu gì anh, trong đầu tôi hiện tại đều nghĩ cách để gϊếŧ.
Đầu độc? Đâm chết anh? Cào chết anh? Chém chết anh? Đánh chết anh? Hay là...!
Ngón tay Tần Kiết đem điếu thuốc bỏ vào ly nước chanh, anh hơi cúi đầu ghé sát vào Trần Ân Tứ.
Miệng Trần Ân Tứ như muốn nói gì đó trong nháy mắt liền không thốt nên lời.
Người anh không vương mùi thuốc lá, duy chỉ có hơi thở mát lạnh sạch sẽ, ánh mắt đen nhánh của anh đảo quanh khuôn mặt nhỏ của cô, từ từ lên tiếng:
- Anh chỉ chấp nhận em...khóc chết anh.
Ba giây sau, não cô điên cuồng rà năm lần bảy lượt câu “Vậy thì em đừng khóc nha.”
Tên cẩu này lại chiếm tiện nghi của cô!
Mang tai Trần Ân Tứ đỏ ửng.
Những lời hằng ngày khi tức giận cô nói chẳng thèm dùng não, giờ đây không còn bóng dáng.
Cô không cam tâm để Tần Kiết chiếm thế thượng phong, trừng mắt nhìn Tần Kiết ba giây mà không tìm được lời nào để