- Cậu còn cười? Tinh Tinh, cậu thế mà cười được? Tớ nói cậu nghe, từ giờ trở đi bọn tớ không đội trời chung, có anh ta sẽ không có tớ, có tớ không có anh ta.
Lục Tinh đầu bên kia thấy Trần Ân Tứ giận dữ, cười ứa nước mắt:
- Trời ơi CMN gạt tàn thuốc, tớ đột nhiên muốn làm fan Tần Kiết đó.
Trần Ân Tứ nói khô cả họng, mở nắp bình nước tu tu uống vài ngụm, sau khi nghe Lục Tinh nói thì sặc ngay lập tức:
- Ê..ê...ê...Tinh Tinh, cậu nói gì? Cậu muốn chuyển sang làm fan của tên cẩu đó? Cậu thì hiểu tên cẩu đó bao nhiêu mà lại hâm mộ? Cậu không biết tên đó không cần mặt mũi như nào sao? Lúc tớ vừa vào giới giải trí, quay bộ phim đầu là một nhân vật nữ thứ tám, ngồi ven đường ăn xin, được một người đàn ông đầy ánh hào quang đưa về nhà.
Khi ấy quay ở Thượng Hải, tớ ngồi bên lề đường nắng nóng, tất cả bối cảnh đều chuẩn bị xong thì tên cẩu đó vừa khéo ngang qua nhìn một cái, bước qua chỗ tớ, ném mấy đồng xu vào chén...!
Lúc quay bộ đó vì tên nam diễn viên đóng vai người đầy hào quang NG mấy lần, tớ như chết đi sống lại, khó khăn lắm mới chắp vá cảnh quay để đến khúc này, cuối cùng bị tên cẩu Tần Kiết phá hư.
Sau đó hắn biết tớ đang quay phim.
Khi đạo diễn hô quay lại thì chạy tới phá lần hai.
Cậu biết tên đó làm gì không?
CMN hắn lấy lại mấy đồng xu hồi nãy cầm đi luôn...cầm đi luôn đó...!Cậu nghĩ xem, con người này thì có thể làm được chuyện gì?
Lục Tinh không những cười ra nước mắt mà còn ôm bụng sặc sụa.
Cô vừa một tay xoa