Lục Tinh càng nói càng hăng, cả người phát lửa thở hồng hộc mới nói ra lời:
- Ân Ân, cậu có bị uỷ khuất gì không?
Trần Ân Tứ:
- Không.
Tốt xấu gì tớ cũng lăn lộn trong giới giải trí lâu năm, việc bảo vệ bản thân tớ vẫn làm được.
- Xem như mạng đám người đó lớn, người lão nương đây dẫn dắt mà đám người đó dám có ý xấu...!
Lục Tinh đầu bên kia vừa mắng một trận hùng hổ mới bớt giận:
- Ân Ân, tớ còn khoảng nửa tiếng nữa mới tới Bắc Kinh, đến nơi sẽ tìm cậu.
Chương trình này bỏ đi.
Cậu yên tâm, Lục Tinh tớ sẽ khiến cậu nổi tiếng, nổi thành ba của bọn chúng luôn!”
...!
Ánh mắt Tần Kiết dõi theo bóng lưng Trần Ân Tứ rời khỏi phòng bao, rồi nhìn Trần Ân Tứ dùng lực đóng cửa, một lúc lâu mới thôi.
Ánh mắt anh nhìn nơi cô vừa đứng, phân vân một giây mới bước qua.
Cô mặc áo màu trắng, da trắng, nơi cô đứng, bóng đèn trên trần phụ trợ giúp cô lạnh lùng như tuyết.
Miệng cô không ngừng nói, thanh âm nguy hiểm, có thể nhìn thấy cô dùng hết vốn liếng để nói, kết quả bị anh chọc một câu, thì mắt trợn to, không đáp được gì.
Lúc cô đi, anh thấy rõ ràng tai cô ửng hồng, mặc dù sắc mặt cô lạnh nhạt, nhưng thấy rất rõ trên người cô sự hiển hách.
Tần Kiết nhìn vào hư không, sững sờ một lúc, đột nhiên cười ra tiếng.
Tiểu cô nương vẫn như xưa, miệng muốn bị hôn, da mặt mỏng đụng chút lại đỏ...!
Cả đời này, chưa từng gặp qua người nào dễ ngượng ngùng như cô.
Tần Kiết đứng dựa vào cửa kính một lúc rồi quay đầu nhìn ra ngoài.
Anh ngắm cảnh đêm phồn hoa, đẹp có chút không chân thật.
Anh nhìn phong cảnh nơi đó, tâm trạng cứ thế nhạt dần.
Không biết qua bao lâu, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Tần Kiết lấy ra, có tin nhắn Dung Dữ gửi đến.
“Tần Cẩu khi