Chương 248 MẸ
Tần Kiết: "Anh có cần phải đồng ý không?"
Trần Ân Tứ đi mấy bước về phía trước, giọng nói rất lạnh nhạt: "Tùy anh thôi."
Ánh mắt Tần Kiết trở nên lạnh lùng, anh im lặng đi theo Trần Ân Tứ.
Đường phố vào đêm rất yên tĩnh, chỉ có con mèo hoang nhảy trên đường, khi đi qua mặt hai người, nó kêu một tiếng "meo" rất nhỏ.
Tần Kiết nhìn con mèo lẩn vào trong lùm cỏ, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ không cam tâm: "Anh đồng ý rồi."
Trần Ân Tứ đáp "ừ".
Tần Kiết: "Dù gì cô ta cũng đã mời anh nhiều lần, nếu cứ tiếp tục ngó lơ thì bất lịch sự quá."
Trần Ân Tứ lại đáp "ừ".
Tần Kiết như đánh phải bịch bông, chẳng dùng bao nhiêu sức, nhưng lại làm lòng anh càng thêm ngột ngạt hơn.
Sau đó Tần Kiết không nói thêm gì, Trần Ân Tứ cũng giữ im lặng.
Về đến nhà, Tần Kiết vứt chìa khóa lên tủ giày bên cạnh, rồi thay giày, vào phòng ngủ.
Trần Ân Tứ đứng ở cửa một lát mới vào phòng khách, cô ngồi xuống sofa, không bao lâu sau, cửa phòng ngủ mở ra, cô nhìn về phía cánh cửa với ánh mắt mong chờ, nhưng Tần Kiết đi thẳng vào nhà vệ sinh mà không nhìn cô lấy một lần.
Tắm rửa xong, ra khỏi nhà vệ sinh, Tần Kiết vẫn không nhìn cô.
Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ chính vừa đóng lại lần nữa, mím môi quay về phòng ngủ phụ của mình.
Sau khi yêu Tần Kiết, chỉ cần cô về khu chung cư Hoa Viên, anh và cô nhất định sẽ ngủ cùng nhau, tối hôm đó là lần đầu tiên họ phân phòng ngủ.
Cũng tối hôm đó, Trần Ân Tứ không thể nào ngủ được, cứ nhắm mắt vào là nằm mơ.
Nói là mơ, nhưng thật ra cũng không phải.
Cô biết đó là chuyện đã thật sự xảy ra, chỉ là nhân vật chính trong những chuyện đó không phải là cô, mà là mẹ cô.
Cô biết mình có bố, nhưng hồi bé cô rất hiếm khi được gặp bố, có khi nửa năm, cũng có khi một năm mới được gặp một lần.
Bắt đầu từ lúc cô có trí nhớ, xung quanh cô chỉ có bà nội và mẹ.
Cô không biết bố mình làm gì, chỉ biết con người xa lạ mà mình gọi là bố ấy rất giàu có, mỗi tháng sẽ cử lái xe đến đưa cho họ rất nhiều thứ, sở dĩ mẹ ở lại đây vì bà nội không muốn rời đi.
Hồi cô học lớp hai, bà nội qua đời, sau khi bà nội mất, mẹ cũng không còn mục đích để tiếp tục ở lại dưới quê, vả lại bà cũng muốn cho cô sớm được hưởng nền giáo dục tốt hơn, nên đề nghị muốn chuyển đến sống với bố.
Ban đầu bố vin vào đủ loại lý do để từ chối mẹ, sau đó mẹ phát hiện ra điều bất thường, bắt đầu cãi nhau với bố qua điện thoại, cô nhớ có khoảng thời gian gần một tháng, hễ về nhà làm bài tập là cô nghe thấy tiếng mẹ giận dữ chất vấn bố hoặc tiếng cúp điện thoại thật mạnh.
Sau đó Trần Ân Tứ được nghỉ hè, mẹ thu dọn hành lý cả đêm, nói đưa cô đến chỗ bố cô.
Sau đó nữa, cô và mẹ nhìn thấy Lâm Uyển Nhĩ và Trần Vinh.
Trong ấn tượng của Trần Ân Tứ, mẹ cô là một người rất dễ tính, rất ít khi nổi giận, nhưng khoảng thời gian đó, dường như mẹ đã biến thành một người khác, không thể kiểm soát được cảm xúc, thường xuyên khóc lóc, làm ầm lên, bà không còn vẻ ung dung, tao nhã như trước đây, thay vào đó là sự điên rồ cuồng loạn.
Ban đầu Trần Thanh Vân còn cảm thấy hổ thẹn, xin lỗi mẹ cô, còn chủ động nhận lỗi, cầu xin mẹ cô tha thứ, nhưng lâu dần, sự kiên nhẫn của Trần Thanh Vân đã bị bào mòn sạch sẽ, ông ta bắt đầu cảm thấy mẹ ngang ngược vô lý, toàn gây chuyện vô cớ.
Cô nhớ có một lần họ cãi nhau rất to, đến nỗi mọi đồ đạc trong khách sạn đều bị đập vỡ hết, cũng chính hôm đó Trần Thanh Vân đề nghị ly hôn với mẹ cô.
Cô chưa bao giờ thấy mẹ mình đáng sợ như vậy, bà như biến thành một ác ma mang theo lòng thù hận đến cực điểm, nhìn chằm chằm Trần Thanh Vân mà nói: "Ông đừng mơ đến chuyện ly hôn, trừ phi tôi chết."
Một khi người đàn ông đã hết kiên nhẫn thì còn nhẫn tâm hơn cả đàn bà,