Lâm Tĩnh Xu vuốt vuốt tai:
- Đúng là trùng hợp thật.
Nếu hôm qua cô đến đây thì hôm nay đã không gặp được tôi rồi.
Trần Ân Tứ biết Lâm Tĩnh Xu chờ cô hỏi câu "Tại sao" nên sau đó mặc kệ cô ta.
Cô cố tình không quan tâm lời Lâm Tĩnh Xu nói, cầm nĩa, ăn các loại hoa quả và bánh.
Lâm Tĩnh Xu nhìn điểm tâm trên bàn mình còn chưa kịp chụp để đăng lên Weibo, từng miếng từng miếng Trần Ân Tứ bỏ vào miệng, lòng hơi nhói.
Vì muốn để cho lòng Trần Ân Tứ đau như mình, cô cười mỉm mở miệng:
- Sáng hôm nay tôi vừa kết thúc chuyến bay đường dài từ Milan về, mệt muốn chết! Ở Milan vài ngày, tham gia sự kiện của các nhãn hiệu lớn, chẳng có thời gian nghỉ ngơi, còn phải gặp các đạo diễn lớn khác, trao đổi về tác phẩm tiếp theo...Tối qua trước khi về nước, tôi còn ăn bữa cơm với đạo diễn Hollywood, xém chút nữa không kịp lên máy bay.
Hôm qua tôi có chụp hình, nhân viên đăng lên Weibo, được lên hot search, không nói chắc cô cũng biết rồi ha?
Trần Ân Tứ gọi nhân viên phục vụ kế bên rót cho mình một ly hồng trà, chậm rãi thưởng thức:
- Tôi không biết.
Ngực Lâm Tĩnh Xu càng đau hơn: "..."
Có điều quen Trần Ân Tứ nhiều năm, Lâm Tĩnh Xu đánh tiếp:
- Cô không biết cũng là bình thường.
Mấy ngày nay cô lúc nào chẳng bị mắng, chỉ cần lên Weibo là tìm được tội của cô.
Lâm Tĩnh Xu tự mình xoay chuyển đại cục, thêm dầu vào lửa:
- Tôi thật sự muốn biết cảm giác, bị bạn trai cũ vứt bỏ là như thế nào.
Bạn trai cũ còn đứng trước phóng viên, khuôn mặt ghét bỏ nói không thèm quay lại cảm giác ra sao?
Trần Ân Tứ, bị bạn trai đá và sau năm năm bị người ta ghét bỏ, hai cái này cái nào cay hơn thế?
Trần Ân Tứ bình thản cầm điện thoại, nĩa lại một lần nữa càn quét các món trái cây và bánh ngọt, sau đó tìm món mình thích, mỗi loại ăn thêm một miếng, mới chịu buông nĩa.
Cô nhìn Lâm Tĩnh Xu:
- Cô* Lâm Tĩnh Xu, nếu nhớ không sai, năm năm trước lúc chúng ta quay