Lâm Tĩnh Xu theo bản năng vươn tay ra.
Một giây trước khi cô ta cướp điện thoại, Trần Ân Tứ thu điện thoại về:
- Cô Lâm Tĩnh Xu, khuyên cô đừng lấy chuyện hôm nay chúng ta gặp nhau viết văn khóc lóc kể lể trên Weibo.
Nếu không tôi đành đăng đoạn ghi âm này lên đó, để mọi người biết thế nào là "tiểu bạch hoa đương thời"*.
(Nguyên văn Lá viết "盛世小白花".
Trong đó hai chữ đầu "盛世" là "thịnh thế" - thời hoàng kim.
Còn "小白花" tức là bông hoa trắng ngây thơ ý gần như "bạch liên hoa".)
Khuôn mặt suy xét của Lâm Tĩnh Xu biến đổi, Trần Ân Tứ từ từ đứng dậy.
Cô đi một mạch ra quán cà phê ngoài trời, đi được nửa bước, dừng lại:
- À, đúng rồi, Cô Lâm Tĩnh Xu, cảm ơn cô đã mời tôi bữa trà chiều này.
Nói xong, Trần Ân Tứ tặng một cái hôn gió cho Lâm Tĩnh Xu, giẫm giày cao gót, cứ thế bước đi cũng không quay đầu.
Nhìn bóng lưng Trần Ân Tứ, Lâm Tĩnh Xu giận đến trợn mắt.
Cơn giận dữ qua đi, cô ta ổn định tâm trạng, bình tĩnh lại.
Cảm ơn? Ai cần lời cảm ơn của cô!
...!
Lúc Trần Ân Tứ về phòng, vừa vặn Lục Tinh làm spa xong đang nghe tin nhắn voice chat của cô.
- Tính ra tôi cũng không thảm bằng cô.
Dù gì...tôi cũng qua được cửa, còn cô tự đưa tới cửa cũng chẳng ai thèm.
Nghe được tiếng bước chân, Lục Tinh ngừng tin nhắn thoại, hỏi Trần Ân Tứ:
- Chuyện gì vậy?
Trần Ân Tứ soi gương, đánh lại son môi:
- Không có gì to tát, gặp Lâm Tĩnh Xu, ăn chùa bữa trà chiều...!
- Nghe tin nhắn cậu gửi đến, lại cái giọng giận giữ của cô ta? Hai người đúng là oan gia, oan gia gặp mặt đã không thuận mắt, lại còn thuộc kiểu oan gia không buông tha đối phương.
Mỗi lần gặp mặt không khịa đến chết đi sống lại, không chịu tha.
- Lục Tinh trở mình nằm ngửa trên giường:
- Có điều Lâm Tĩnh Xu này cũng phải biết thân biết phận chứ.
Rõ ràng đấu không lại cậu, còn tường đồng giáp sắt tới nỗi cứ khoái đục lỗ trên áo giáp sắt của cậu.
Trần Ân Tứ nghe Lục Tinh hình dung, cười:
- Nói thật ra, tớ cũng không ghét Lâm Tĩnh Xu lắm.
Chỉ là cô ta thích tính kế thảo mai.
Nhưng trong cái vòng luẩn quẩn này, ai mà không thảo mai? Nếu so cô ta với người khác, cũng chẳng mấy độc ác.
Ít nhất còn ghét tớ thể hiện ra mặt để tớ biết tâm tư cô ta thế nào, còn người khác...!
Trần Ân Tứ lắc lắc đầu:
- Người hay ma...!không phân biệt được.
Lục Tinh:
- Cũng đúng.
Cả hai nói câu được câu không xong Lục Tinh đi tắm rửa.
Ngồi trên ghế sofa, Trần Ân Tứ nghịch điện thoại trong