Chương 250 THEO ĐUỔI EM
Song anh chưa kịp ấn gửi thì thang máy vang lên một tiếng "ding", Tần Kiết ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Ân Tứ kéo vali bước ra khỏi thang máy.
Thấy Tần Kiết đang đứng ở cửa nhà mình, Trần Ân Tứ ngẩn người, ngọn lửa nhen nhóm trong lòng không hiểu sao bị dập tắt.
Tần Kiết tựa người vào tường, lặng lẽ xóa ba chữ vừa mới gõ, rồi ấn tắt màn hình, đút điện thoại vào trong túi, sau đó đứng thẳng dậy: "Lái xe đi đường vòng à?"
Trần Ân Tứ: "..."
Đường vòng gì mà xa thế, từ nhà anh đến nhà cô, dù đi đường nào cũng dài tương đương nhau, mà sao anh...
Nghĩ vậy, nét mặt Trần Ân Tứ trở nên lạnh nhạt, giọng nói vô cùng không vui: "Ngày nào cũng thế, trong mắt anh, ai cũng có vấn đề đúng không? Lái xe đi đường vòng là sao? Sao anh không nói anh đi quá tốc độ?"
Tần Kiết đáp "ừ", mỉm cười nhìn vào mắt Trần Ân Tứ: "Đúng là anh đi quá tốc độ."
Trần Ân Tứ không ngờ Tần Kiết lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, cô há hốc miệng mà không nói được gì.
Anh nói anh vượt quá tốc độ để đến đây nghĩa là sao? Sợ cô không vui ư? Sợ cô hiểu lầm ư? Nhưng cô và anh đã chia tay nhiều năm rồi, tại sao anh sợ cô không vui, sợ cô hiểu lầm?
Tim Trần Ân Tứ đập thình thịch, cô cảm thấy bầu không khí trở nên ám muội hơn.
Cô cũng nhìn vào mắt anh, một lúc sau mới "ờ" một tiếng, nói: "Vậy anh chờ hóa đơn phạt của cảnh sát giao thông đi", sau đó đi tới cửa nhà mình, nhập mật mã vào nhà.
Cô không đóng cửa, cũng không bảo Tần Kiết đang đứng ở ngoài vào, nhưng thay giày xong, cô tiện tay ném một đôi dép kiểu nam về phía cửa, không buồn quay đầu lại đi thẳng vào trong nhà.
Tần Kiết nhìn chằm chằm đôi dép ấy, biết rằng cô nàng kiêu ngạo đó đã ngầm cho phép anh vào nhà, đáy mắt anh đong đầy nét cười, mấy giây sau, anh sải bước vào trong.
Cửa phòng ngủ chính không đóng, Tần Kiết vừa vào liền nhìn thấy Trần Ân Tứ đang đứng trước tủ quần áo chọn trang phục, anh hỏi: "Cần giúp đỡ không?"
Trần Ân Tứ vừa vứt quần áo đã chọn xuống thảm trải sàn, vừa trả lời: "Không cần."
Tần Kiết đáp "ờ" một tiếng, đi vào phòng quần áo của cô, gấp gọn từng chiếc quần chiếc áo cô vừa mới chọn ra rồi nhét chúng vào vali.
Có Tần Kiết giúp đỡ, cô nhanh chóng thu dọn hành lý xong.
Phải ở lại Vô Tích khá lâu, Trần Ân Tứ theo thói quen mang theo hai bộ chăn ga.
Cô giúp việc đặt bộ chăn gia đã được giặt sạch lên tầng cao nhất của tủ quần áo, Trần Ân Tứ kiễng chân lên mấy lần mà không với tới, đang định bê một chiếc ghế vào thì Tần Kiết đã đứng sau lưng cô: "Cái này à?"
Trần Ân Tứ cũng giơ tay lên theo: "Hai bộ ở trên cùng."
Tần Kiết dễ dàng lấy chúng xuống.
Trần Ân Tứ cảm ơn, ôm bộ chăn ga đi tới chỗ để vali.
Tần Kiết đang định đóng cửa tủ vào thì ánh mắt bị thu hút bởi chiếc ga giường được gấp gọn gàng ở bên trong.
Anh đưa tay ra sờ, cảm giác và chất liệu quen thuộc khiến anh nhận ra nó chính là chiếc ga giường mà hôm đó cô lấy từ nhà anh.
Hóa ra cô vẫn giữ nó ư?
Tần Kiết ngoảnh đầu nhìn Trần Ân Tứ đang quỳ dưới đất nghĩ cách xếp hai bộ chăn ga vào vali đã ních đầy thứ.
Anh mỉm cười, rồi lại quay đầu nhìn chiếc ga trải giường đó.
Dưa nhà anh hình như lớn nhanh hơn sức tưởng tượng của anh rồi...
Khi Tần Kiết quay lại nhìn Trần Ân Tứ lần nữa, cô nàng đang bực bội xới tung hơn nửa cái vali lên vì không thể nào nhét thêm đồ vào cái vali chật cứng được.
Tần Kiết nhìn cô nàng sắp phá tung cái vali, ý cười trong đáy mắt càng đượm hơn.
Anh đóng cửa tủ lại, đi tới chỗ cô: "Để anh."
Trần Ân Tứ: "Không cần, em tự làm được."
Tần Kiết: "Em mà tự làm thì sẽ xới