Chương 296 CỰC GIỎI DỖ NGƯỜI
Chơi say mê trong câu lạc bộ trốn khỏi mật thất suốt một buổi chiều, quần áo Trần Ân Tứ đã ướt sũng.
Tần Kiết biết tính cô nhóc ưa sạch sẽ, không thích cảm giác dính dấp khi mồ hôi tự khô đi trên mình, bèn lái xe đưa cô về nhà.
Anh tắm nhanh hơn cô nhiều, trong lúc cô lề mề trong phòng tắm trên gác, anh đã chuẩn bị xong bữa tối.
Tắm rửa ở nhà anh, hai người cũng dùng chung một loại sữa tắm.
Lúc xuống nhà, Trần Ân Tứ vẫn nghiêng đầu ngửi cánh tay mình, ngửi thế nào cũng không thấy mùi thơm như tối qua ngửi được trên mình Tần Kiết.
Trong phòng ăn nhỏ, Tần Kiết kéo ghế cho cô, lúc cô ngồi xuống còn cố tình lén ngửi mùi trên mình anh.
Thơm hơn mùi dầu gội và sữa tắm cô dùng!
Trước khi Tần Kiết đi khỏi, Trần Ân Tứ lại lén ngửi thêm cái nữa, ngoài mùi hương man mát của sữa tắm và dầu gội, cô còn ngửi thấy mùi gỗ linh sam.
Như mùi rừng rậm sớm mai.
Trần Ân Tứ lẩm bẩm, "Thảo nào.
"
"Gì cơ?" Tần Kiết đã đi ra, ngoái lại nhìn Trần Ân Tứ.
"Không có gì.
" Trần Ân Tứ vờ cầm thìa lên uống canh.
Chẳng trách mùi trên người anh lại thơm hơn, hóa ra là! lẫn với mùi của anh.
Hai người ăn xong, Tần Kiết hỏi, "Em có vội về nhà không?"
Mai cô phải bay đến Milan, đây là lịch trình Lục Tinh sắp cho cô từ tuần trước, có điều chiều mới bay, cũng không vội gì!
Trần Ân Tứ lắc đầu, hai giây sau lại hỏi, "Có việc gì à?"
Tần Kiết ừm một tiếng, "Lát nữa đưa em tới một chỗ đẹp lắm?"
Trần Ân Tứ hào hứng hỏi, "Chỗ nào cơ?"
"Đến thì biết.
"
Trần Ân Tứ bĩu môi, lịch kịch chạy lên gác thay quần áo.
Tới khi cô trở xuống, Tần Kiết đã mặc sơ mi trắng, đứng đợi ở cửa.
Không còn sớm nữa, xe cộ trên đường cũng thưa hơn, Tần Kiết lái xe bằng một tay, chạy lên đường vành đai.
Càng đi Trần Ân Tứ càng thấy đường quen quen.
Cô còn đang nghĩ, liệu có phải Tần Kiết đưa mình đến!
Bốn chữ nọ còn chưa hiện ra trong não, Tần Kiết đã xoay vô lăng, lái thẳng xe vào hầm để xe tòa nhà Ngân Hà.
Đỗ xe xong, Tần Kiết quay sang, "Đến rồi.
"
Nhìn gương mặt "đây là chỗ đẹp mà anh nói ấy hả" của cô nhóc, anh nhếch môi cười, tháo dây an toàn, vòng sang phía cô giúp cô mở cửa xe.
Tuy đã muộn nhưng tòa nhà Ngân Hà vẫn còn rất nhiều người đang tăng ca.
Phòng thí nghiệm trên nóc nhà đèn đuốc sáng choang, qua lớp cửa kính, Trần Ân Tứ trông thấy Đường Cửu đang xì xụp húp mì úp.
Tần Kiết không chào hỏi người trong phòng thí nghiệm mà dẫn Trần Ân Tứ đi thẳng vào phòng làm việc của mình.
Trước kia cô từng ở tòa nhà Ngân Hà hai tháng, cũng từng vào phòng làm việc của cô, thực không sao hiểu nổi sao đây lại là chỗ đẹp.
Nhưng khi cô đi đến trước cửa sổ chạy sát sàn theo lời anh bảo, đợi anh vặn nhỏ đèn trong phòng, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao anh bảo chỗ này đẹp.
Cô trông thấy mặt đẹp nhất của Bắc Kinh.
Từng chiếc cầu vượt trên đường vành đai như từng chiếc cầu vồng, từng ngọn đèn đường nối liền nhau như một chuỗi chau ngọc, ánh đèn xe qua lại như nước chảy lấp loáng, ánh đèn từ những tòa nhà cao thấp xen kẽ xung quanh nhấp nháy, tường thành dài dằng dặc và vọng lâu đẹp đẽ soi bóng xuống mặt sông lấp lánh ánh bạc.
Cô chưa từng thấy cảnh đêm nào rực rỡ như vậy.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, như trông thấy sông Ngân rơi xuống phàm trần.
Một lúc lâu sau, Tần Kiết mới ra đứng cạnh, đưa cho cô một thứ.
Còn chưa kịp định thần lại trước cảnh đêm rúng động lòng người trước mắt, một lúc lâu Trần Ân Tứ sau mới ngoái đầu nhìn sang.
Là một chiếc usb đen kiểu dáng đơn giản.
Cô ngẩng lên nhìn Tần Kiết, "Thế này là sao?"
"Video của Chu Đồng.
"
Nghe bốn chữ ấy, Trần Ân Tứ như tỉnh mộng.
Đúng vậy, những đoạn video từ camera giám sát ấy là Tần Kiết thu thập cho cô, trong tay cô không có chứng cứ, nhưng anh thì có.
Trên mạng xôn xao chuyện cô "báo án giả", chỉ cần cô đăng đoạn video này lên mạng là có thể minh oan