Chương 297 ANH ĐƯA EM VỀ NHÀ
Tần Kiết: "Thế được dỗ có vui không?"
Trần Ân Tứ nhủ bụng, vui lắm, nhưng ngoài mặt chỉ miễn cưỡng đáp, "Cũng được.
"
Nhìn thái độ chảnh chọe của cô, Tần Kiết khẽ cười, tự biết cô đang rất vui.
Cô nhóc lớn thật rồi, chẳng những khó theo đuổi, còn khó dỗ nữa.
Đêm qua nửa đêm cô xuống tầng, anh đã biết không phải cô khát nước, mà là buồn phiền.
Trần Ân Tứ tháo gỡ được nút thắt tâm lý, bắt đầu nghĩ sang chuyện khác, sau đó lại nghĩ tới chuyện trong khi chơi Trốn khỏi mật thất lúc chiều mà cô đã gạt sang một bên.
Anh chẳng những biết cô thích chơi Trốn khỏi mật thất, còn biết khi chơi cô không trốn ra được, hoàn toàn dựa vào sức để dỡ.
Nói như Lục Tinh năm xưa thì, cô vào mật thất, giống như một con Husky không được dạy dỗ vậy.
Chỉ có điều!
Trần Ân Tứ hỏi, "Sao anh biết em thích chơi trốn khỏi mật thất?
Tần Kiết nhìn di động của cô đặt bên cạnh, "Trên bảng tin WeChat.
"
"Hở?" Trần Ân Tứ không nhớ mình từng nói tới chuyện này trên WeChat, ngạc nhiên cầm di động lên lục tìm.
"Em đã tra đến ba năm trước rồi, đâu có thấy em nói gì liên quan! "
"Tần Kiết anh lừa em đấy à! em cảm thấy anh đang lừa em! "
Cuối cùng cô cũng lướt đến bài đăng mà Tần Kiết nói.
Đó là từ hơn bốn năm trước, chính cô đăng.
Cô nói xấu Lục Tinh, kể rằng mình tìm được một người quản lý không có tính người, ngay cả trò trốn khỏi mật thất cũng không cho cô chơi.
Dưới phần bình luận, Lục Tinh cự lại, đó đâu phải là em chơi, đó là dỡ.
Trần Ân Tứ lướt xuống dưới, đến bài đầu tiên, cũng không thấy nội dung nào liên quan đến trốn khỏi mật thật nữa, bấy giờ mới chìa bài đăng lúc nãy xem ra trước mặt Tần Kiết, "Ý anh là bài này à?"
Tần Kiết liếc nhìn màn hình di động của cô, ậm ừ ừm một tiếng.
Trần Ân Tứ lườm anh, "Anh rảnh thật đấy, bài đăng từ bốn năm trước cũng lục lại được.
"
Một lúc sau, như tìm thấy lục địa mới, cô sáng mắt lên hỏi, "Chẳng lẽ bài đăng nào của em anh cũng nghiên cứu ư?"
Tần Kiết: "Lần đầu theo đuổi bạn gái, phải chuyên tâm chứ.
"
"! "
Trần Ân Tứ thầm lườm nguýt anh, lại thế rồi!
Lúc họ đến tòa nhà Ngân Hà đã không còn sớm nữa, đêm qua cô ngủ muộn, hồi chiều lại chơi quần quật, sức lực tiêu hao quá độ, giờ tâm trạng thoải mái rồi, bắt đầu thấy buồn ngủ.
Thấy cô ngáp liền mấy cái, nước mắt ròng ròng, Tần Kiết hỏi, "Buồn ngủ à?"
Trần Ân Tứ che miệng ngáp dài rồi gật đầu.
"Thế thì đi thôi.
"
Đợi ngáp xong, Trần Ân Tứ buông tay xuống, tháy Tần Kiết định quay đi thì níu tay áo anh lại, "Tối qua sau khi anh đón em ra khỏi đồn cảnh sát, có phải em vẫn chưa cảm ơn không?"
Tần Kiết cúi xuống nhìn hai ngón tay cô đang nắm lấy tay áo mình, nghĩ tới tối qua trước lúc mình xuống xe, cô cũng níu mình lại như vậy, bất giác khẽ cười.
Thấy anh cười, tim Trần Ân Tứ run lên, câu cảm ơn đã ra tới miệng bỗng tắt ngấm.
Một lúc sau, Trần Ân Tứ mới từ từ đánh một dấu hỏi trong lòng.
Mẹ kiếp?
Cô quên thoại rồi à?
Bị anh cười đến quên cả thoại?
Trần Ân Tứ chớp mắt, không sao chấp nhận nổi bản thân.
Đúng là chẳng làm nên trò trống gì!
Để khiến bản thân khá lên một chút, Trần Ân Tứ nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ngẩng lên cười với Tần Kiết, "Cảm ơn anh yêu.
"
Nụ cười bên môi Tần Kiết cứng lại, anh nhìn vào mắt cô.
Trông anh vẫn có vẻ uể oải, ngay động tác nhướng mắt cũng rất thờ ơ, nhưng ánh mắt anh lại sâu hút.
Nhìn đôi mắt tối dần của anh, Trần Ân Tứ chợt có cảm giác mình vừa chọc phải tổ ong vò vẽ.
Anh cúi đầu, áp sát vào cô.
Trần Ân Tứ né tránh ánh mắt anh, thầm nghĩ anh muốn gì đây?
Lẽ nào muốn hôn cô?
Có phải cô nên né tránh không?
Đang lúc nghĩ ngợi, hơi thở anh chợt sượt qua bên tai cô, "Không cần khách sáo, anh yêu đưa em về nhà.
"
!
Hôm sau, Trần Ân Tứ và Lục Tinh bay đến Milan.
Truy๖enDKM.
com
Mười