Chương 3: Nữ phụ một lòng muốn chết x Nữ chính trùng sinh mà đến
Thật ra Thời Vân Thư rất ghét Lạc Tử Hâm. Kiếp trước đối phương cố ý tiếp cận cô, kết bạn với cô, đặc biệt đối tốt với cô; cô cũng rất chân thành thích đại tiểu thư tao nhã trưởng thành lại xinh đẹp dịu dàng này.
Nhưng thực tế tất cả đều là nói dối, Lạc Tử Hâm chỉ muốn hãm hại cô, chỉ muốn ép cô ra khỏi người Diệp Ngôn Thành.
Cô sợ hãi chán ghét Diệp Ngôn Thành, cũng chán ghét Lạc Tử Hâm.
Nhưng cô đã học được rất nhiều điều trong quãng thời gian bị tra tấn ấy. Học cách làm cho mình trở nên vô hại hơn, học cách ngụy trang bản thân để lấy lòng người khác, học cách ngay cả người đáng ghét cũng có thể hợp tác.
Lạc Tử Hâm là người duy nhất cô biết có thể kìm hãm Diệp Ngôn Thành, cũng là lý do trợ giúp duy nhất của cô.
Để cho đôi gian phu dâm phụ này yêu nhau, còn cô chỉ việc cao chạy xa bay.
Bây giờ, Lạc Tử Hâm nàng vẫn đến đây. Nhưng mà Thời Vân Thư không hiểu, cô cảm thấy đối phương hơi khang khác.
Vẻ mặt Lạc Tử Hâm lãnh đạm giống như không quan tâm đến cái gì cả. Nàng hơi cúi đầu, phảng phất như lão già tuổi xế chiều, hơi thở không có một chút sức sống.
"Diệp Ngôn Thành, buông cô ấy ra."
Nói những lời này, thanh âm của nàng lộ vẻ suy yếu. Theo nội dung vở kịch gốc, cơ thể của nàng còn chưa ổn, nàng vẫn là một Omega nhu nhược, dáng người mảnh khảnh tựa như sẽ ngã bất cứ lúc nào, nhưng nàng đã đứng đây, giằng co với một Alpha cường đại.
Diệp Ngôn Thành căn bản khinh thường nàng. Từ nhỏ đến lớn Lạc Tử Hâm đều ngước nhìn hắn, si mê hắn, là người mà hắn chán ghét nhất. Huống chi đối phương còn là Omega, so với Beta càng chịu không nổi pheromone của hắn.
Hắn cố ý phóng nhiều pheromone ra, mang theo địch ý sâu thẳm công kích Lạc Tử Hâm. Nhưng người sau cứ từng bước đi tới trước mặt bọn họ, ngay cả vẻ mặt cũng không mảy may thay đổi.
Lạc Tử Hâm: "Buông cô ấy ra, tôi muốn mang cô ấy đi."
Diệp Ngôn Thành kinh ngạc vì Omega nho nhỏ mà không ngã xuống ấy, nhưng nhiều hơn là sự phẫn nộ, "Cô muốn dẫn cô ấy đi ư? Tìm một chỗ tra tấn cô ấy sao? Tôi cảnh cáo Lạc Tử Hâm cô, cô đừng hòng động vào cô ấy!"
Lạc Tử Hâm thở ra một hơi, đoạn đường đi tìm này nàng đã tốn rất nhiều sức. Giác quan của nàng toàn tràn ngập pheromone địch ý đến từ Alpha, nàng chưa cảm thấy như thế này bao giờ, nhưng tấm thân này hình như có chút khả năng đề kháng, gần như không thể khiến nàng chịu khuất phục.
Nàng nhìn Diệp Ngôn Thành, lại nhìn Thời Vân Thư, người sau đỏ mặt quan sát, nước mắt đang rơi, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía nàng như thế, đáng tiếc nàng sẽ không xúc động gì.
Cùng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát đậu trên lề đường, hai cảnh sát đi tới bên này.
Diệp Ngôn Thành thật tức cười, ả đàn bà đã dùng hết thủ đoạn thối nát này lại có thể báo cảnh sát?! Ả nghĩ cảnh sát có thể làm gì bọn họ?!
Nhưng giờ phút này hai cảnh sát nhân dân nhỏ bé không hề biết thân phận bọn họ là gì, tất cả đều mang về cục trước.
Quả thật cảnh sát không thể làm gì bọn họ. Còn chưa tới cục, điện thoại trong tay tiểu cảnh sát reo lên nhưng người đã lên xe rồi, chỉ có thể kiên trì kéo đi làm ghi chép.
Khúc mắc tình cảm của ba người, cảnh sát nhân dân nhỏ bé không dám hỏi nhiều, làm ghi chép đơn giản rồi thả bọn họ tự mình sắp xếp.
Diệp Ngôn Thành còn định thực hiện biện pháp mạnh để mang Thời Vân Thư đi, nhưng chưa kịp kéo người thì nhận được cuộc gọi của ba Diệp.
Ba Diệp cực lực tác hợp hôn sự của hắn với Lạc Tử Hâm, bởi vì nhà họ Lạc lớn hơn nhà họ Diệp rất nhiều. Trong nhà có người theo dòng chính trị nhưng Lạc Tử Hâm thân là con gái một lại chối từ quản lí việc công ty, ba Diệp muốn Diệp Ngôn Thành kết hôn với Lạc Tử Hâm, sẵn quản lý luôn nhà họ Lạc.
Ba Diệp bắt hắn lấy lòng Lạc Tử Hâm và phân rõ giới hạn với Thời Vân Thư. Hắn lại không muốn như vậy, nhưng tại thời điểm này Diệp Ngôn Thành vẫn chưa tiếp nhận hết toàn bộ công ty từ trong tay ba Diệp, đương nhiên không dám tùy tiện phản kháng.
Hơn nữa, hiện tại ba Diệp đang gọi điện nhất định là do Lạc Tử Hâm đã nói gì đó, giờ thế nào hắn cũng không thể mang Thời Vân Thư đi.
"Lạc Tử Hâm, cô coi chừng tôi đó." Hắn gần như rít ra từ kẽ răng, ánh mắt thù hằn như muốn xé xác Lạc Tử Hâm. Nói xong lại liếc nhìn Thời Vân Thư một cái, lúc này mới xoay người rời đi.
Cuối cùng Thời Vân Thư cũng thở phào nhẹ nhõm, cô biết Lạc Tử Hâm tới có mục đích nhưng vẫn phải cảm ơn điều này. Chỉ là sau khi Lạc Tử Hâm thấy Diệp Ngôn Thành rời đi, không nhìn cô mà trực tiếp xoay người ly khai.
Thời Vân Thư sửng sốt.
Nàng không phải đến để đưa mình đi sao???
.........
Bỏ đi, không quan trọng.
Mà 486 trong đầu Lạc Tử Hâm cũng không nói nên lời.
[486: Ký chủ, cơ hội tốt như vậy sao cô không trao đổi với nữ chính chứ?!]
[Lạc Tử Hâm: Đưa đồ cho tôi.]
[486: ...Rồi rồi, giờ bắt đầu đổi... Đã hoàn thành. Ký chủ để tôi giúp cô trình chiếu là được.]
[Lạc Tử Hâm: Về nhà rồi phát sau.]
[486: Được.]
Đây là một đoạn băng, cũng là nguyên nhân Lạc Tử Hâm bằng lòng tới cứu Thời Vân Thư. Đó là một video về thời gian tươi đẹp của nàng với Tần Thanh, hệ thống lấy được dữ liệu, để nàng hoàn thành nhiệm vụ nhỏ lần này sẽ nhận được tích phân đến đổi.
Nàng không thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy, nàng rất nhớ Tần Thanh.
Trước kia nguyên chủ không ở nhà, nàng sống trong khu cao cấp mà nàng mua riêng, Lạc Tử Hâm tìm thấy nơi đó nhờ đi theo sự chỉ dẫn của 486. Sau khi vào nhà thì ngồi trên ghế, để 486 phát video.
Trong hình, nàng đang thân thiết ngọt ngào với Tần Thanh. Các nàng bên nhau từ thời đại học, cùng trôi qua bảy năm; các nàng ít khi cãi nhau, ít khi bất hòa; các nàng gần như có cùng niềm hy vọng, có thể hiểu tình nghĩa của đối phương.
Nàng và Tần Thanh tựa như nam châm thu hút lẫn nhau trên đời này, không hề có kẽ hở mà phù hợp với đối phương.
Nhưng có lẽ ông trời ghen tị phần tươi đẹp này, muốn đoạt sinh mệnh của Tần Thanh, phải để các nàng trải qua sinh tử cách biệt.
[Lạc Tử Hâm: "A Thanh, mình vĩnh viễn yêu cậu. Cậu đi đâu mình sẽ đi theo đó."]
Video đang phát đoạn nàng đang nói với Tần Thanh, Lạc Tử Hâm ngơ ngác nhìn, vô thanh vô thức mà rơi lệ, trong miệng hình như đang lẩm bẩm, "Nhưng mình không thể đến chỗ cậu được..."
Đoạn băng này không dài lắm, nhưng nàng xem xong một lần lại để 486 chiếu thêm lần nữa. Nàng cứ ngồi trên ghế xem suốt một đêm như vậy, cho đến khi ánh bình minh chiếu vào nhà, nàng mới bàng hoàng ngước mắt lên, nhìn về phía mặt trời ấm áp đã mọc bên ngoài.
Thì ra trời sắp sáng rồi.
Di động nhận được tin nhắn của mẹ Lạc, hỏi nàng đang ở chỗ nào. Nàng còn chưa hồi phục, sao