Chương 2: Nữ phụ một lòng muốn chết x Nữ chính trùng sinh mà đến
Lạc Tử Hâm mở mắt ra một lần nữa. Lại là trần nhà màu trắng, lại là máy hô hấp cắm vào cổ họng.
Nhưng lần này có bốn người đang đứng bên cạnh. Một bác sĩ mặc áo blouse, một người đàn ông và người phụ lớn tuổi, và một cô gái trẻ.
Mấy người này thấy nàng tỉnh lại thì lập tức xông tới. Người phụ nữ trung niên đang khóc kéo tay nàng, người đàn ông trung niên thì bi thương nhìn nàng.
Bác sĩ phải kiểm tra thân thể trước, thật ngạc nhiên khi nàng đã nhảy từ trên cao xuống như vậy nhưng ngoại trừ một số vết xước thì không có gì đáng ngại, lại khuyên nàng nên nghĩ thoáng một chút, không có đau khổ nào mà không vượt qua được, cha mẹ còn khoẻ mạnh, phải suy nghĩ cho họ nhiều hơn.
Lạc Tử Hâm bỏ ngoài tai, bởi vì trong đầu của nàng có một hệ thống đang rất tức giận.
[486: Ký chủ cô tự sát làm gì hả! Cô không thể chết ngoài nội dung vở kịch đâu, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể thoát khỏi thế giới này.]
[486: Ký chủ cô tốt nhất đừng như vậy nữa, hoàn thành nhiệm vụ thật tốt không được sao? Chờ cô đủ tích phân sẽ có được một tiểu thế giới, cô muốn cái gì thì có cái đó. Cô muốn hồi sinh một người thì trong tiểu thế giới tạo một người giống vậy là được rồi.]
[Lạc Tử Hâm: Đấy không phải là cô ấy.]
Lạc Tử Hâm yếu ớt nhìn trần nhà. Nàng một lòng muốn chết, ngay cả ham muốn sống sót cũng không có, bây giờ không thể chết đi thì thật là nực cười.
Người phụ nữ trung niên thấy nàng không phản ứng gì cả. Bà nắm chặt tay nàng, khóc càng thương tâm, "Hâm Hâm à, con nhìn mẹ đi mà, ba mẹ cái gì cũng có thể giúp con, đừng nghĩ quẩn, cũng đừng...tự tổn thương chính mình..."
Lạc Tử Hâm quay đầu nhìn mấy người bên giường, ánh mắt ảm đạm khiến mấy người kia kinh hãi rồi lại tan nát cõi lòng. Nàng giống như một đóa hoa bị nhổ đi sinh mệnh rồi lụi tàn, cả người giống như một màu xám xịt, không có sắc sáng.
"Đi ra ngoài." Lạc Tử Hâm mở miệng nói. Nàng không muốn đối mặt với sinh vật sống nào, vì nó nhắc nhở bản thân đang sống trong thế giới không có ý nghĩa giống như bọn họ.
Ba Lạc mẹ Lạc không dám làm trái ý, dè dặt làm theo yêu cầu của nàng, cho dù đang vô cùng lo lắng cũng phải lau nước mắt đi ra ngoài. Chỉ có cô gái trẻ tuổi kia chưa hề nói lời nào, lúc này mới bước đến nhìn về phía nàng, hình như đang nghi hoặc, "Lạc Tử Hâm, trông cô hơi khác."
Lạc Tử Hâm không biết đây là ai, nhưng 486 đã giải đáp cho nàng, [486: Ký chủ, đây là nữ chính Thời Vân Thư.]
Lạc Tử Hâm rốt cục cũng quay đầu nhìn sang. Đây là một cô gái rất đẹp, trên mặt có đôi mắt vô cùng trong veo và long lanh, đôi mắt sáng trông như ao nước nhìn một cái có thể thấy đáy, hệt như một con thú cưng vô hại nhỏ bé.
Chả trách Diệp Ngôn Thành lại điên cuồng vì cô ấy như vậy.
Lạc Tử Hâm chỉ liếc nhìn một cái rồi khép mắt lại, bắt đầu kế hoạch thử các cách tự sát khác nhau.
Thật ra nàng không tin cái hệ thống khó hiểu vì sao lại xuất hiện này cho lắm.
Thời Vân Thư đang đứng một bên. Cô không nhận được phản hồi nên không ở lại nữa, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.
Mặc dù Thời Vân Thư có hơi nghi hoặc về phản ứng lúc tỉnh lại của Lạc Tử Hâm, nhưng cô vẫn còn chưa quên những việc đã làm của đối phương hồi trước. Bây giờ cô đang muốn nhanh chóng thoát khỏi hai người này.
Không ngờ rằng cô vừa đi ra khỏi bệnh viện thì gặp phải người quen, Diệp Ngôn Thành.
Trợ lý phía sau đối phương đang ôm bó hoa trong ngực, hình như đang đến thăm bệnh, Thời Vân Thư vừa nghĩ đã biết hắn đến thăm ai. Cô xoay người chạy đi, không ngờ Diệp Ngôn Thành cũng nhìn thấy cô, tiến lên vài bước chặn lại.
Diệp Ngôn Thành có vẻ ngoài trông rất phóng khoáng. Nhà họ Diệp đã ấn định chăm sóc hắn như người thừa kế, bây giờ hắn đang làm phó tổng của Diệp Thị, phong thái phi phàm. Nếu không phải biết đối phương rõ ràng đã có vị hôn thê còn đi trêu chọc gái, Thời Vân Thư nhất định sẽ yêu người như vậy.
Dường như tâm tình của Diệp Ngôn Thành đang rất tốt, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt đào hoa cười rộ lên như tràn đầy thân thiện. Hắn hơi cúi đầu nhìn Thời Vân Thư, giọng điệu nhẹ nhàng mà gọi cô: "Tiểu Thư."
Thời Vân Thư là một người bình thường, từ tam quan đến ngũ quan chưa đến mức bị hủy hoại. Giờ phút này cô thật ghê tởm với việc Diệp Ngôn Thành có thể tha thiết nhìn cô mà xem như không có chuyện gì. Cô lùi ra phía sau vài bước, né tránh Diệp Ngôn Thành, đôi mắt trong veo ngập tràn vẻ chán ghét, "Diệp tổng, xin anh tránh ra."
Điều này chắc chắn đã kích thích tới Diệp Ngôn Thành rồi. Hắn nheo mắt lại, cặp mắt đào hoa kia luôn ẩn tình mà giờ đây lại bị che mất. Hắn lại tiến lên vài bước, còn phóng pheromone Alpha cường đại ra rồi nhắm thẳng về phía Thời Vân Thư, nhưng cũng đồng thời dịu dàng trìu mến nói: "Tiểu Thư, tôi phải bảo vệ em. Em không biết lòng dạ của ả đàn bà Lạc Tử Hâm kia hẹp hòi biết bao nhiêu đâu, ả ta nhất định sẽ tổn thương em, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ em thôi."
Toàn thân Thời Vân Thư đều run rẩy. Beta không thể ngửi được pheromone của Alpha và Omega, nhưng Alpha phóng pheromone có chứa tính công kích thì vẫn chịu ảnh hưởng không nhỏ, như sợ hãi sinh ra từ bản năng vậy.
Cô có lý trí sẽ không dễ dàng khuất phục nhưng cảm xúc sợ hãi khiến cô chống cự rất khó khăn, đến mức cơ thể của mình cô còn không thể khống chế được mà run rẩy. Còn tên đàn ông trước mặt này luôn miệng nói phải bảo vệ cô, mà vẫn tiếp tục dùng pheromone chèn ép cô phải chịu khuất phục.
Diệp Ngôn Thành: "Tiểu Thư, theo tôi đi. Chúng ta có thể giống như trước, tôi vĩnh viễn không bao giờ cưới ả đàn bà kia, tôi chỉ yêu mình em."
Thời Vân Thư càng nghe trái tim càng lạnh giá. Cô lại lùi vài bước ra phía sau, nhưng cũng không thể lui mãi được, cô nâng tầm mắt lên, nhu nhược nhìn tên đàn ông trước mặt này.
Cô ra vẻ khuất phục, trong mắt ngấn lệ giống như một con thỏ mắt đỏ đang run rẩy hoảng sợ, khẩn cầu, "Diệp tổng..."
Giọng nói của cô dịu nhẹ đến mức không thể tưởng tượng nổi, cho dù hồi trước khi hai người còn mập mờ, Diệp Ngôn Thành chưa bao giờ nghe đối phương như vậy. Cuối cùng hắn mềm lòng với cô, hơi thả lỏng áp chế, chưa từng nghĩ con thỏ trước mắt này lại bỗng nhiên nhảy sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng trốn thoát.
Diệp Ngôn Thành đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của cô, ánh mắt âm trầm dọa người.
Thời Vân Thư liều mạng chạy trốn, tim của cô đập lên tới cổ họng luôn rồi. Cô không dám dừng lại, hô hấp đã trở nên không thông nhưng vẫn dùng hết sức chạy về phía trước.
Sự sợ hãi của cô không chỉ đến từ sự áp bách của Alpha, mà còn có đoạn kí ức đau khổ vì bị Diệp Ngôn Thành tra tấn hồi kiếp trước.
Cô mới trùng sinh vào hai ngày trước.
Cho nên cô biết hôm nay Diệp Ngôn Thành đang lừa gạt cô đến nơi ấy của hắn rồi nhốt cô lại. Chỉ là ở kiếp trước Diệp Ngôn Thành sẽ đến công ty tìm cô, vốn tưởng đến bệnh viện tuyệt đối sẽ không chạm mặt hắn,