[Gl] Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 59


trước sau


Chương 59: Dạy dỗ

Từ trước, Nguyên Bảo đã biết vòng tròn các cá nhân của Tô Mẫn rộng rãi, cô ấy còn giỏi giao tiếp, nhưng chẳng thèm mảy may đến đống danh sách các ngự tỷ cô ấy nói. Toàn bộ cô xem như nghe tai này sang tai kia.

Khi đến nơi, trong phòng bao lớn KTV một bức tranh dung nhan thanh tú, dáng vóc của từng người đều xinh đẹp động lòng khiến cô kinh ngạc rồi.

Tô Mẫn tự mình cầm lấy chai rượu ở bên cạnh xem, nhìn Nguyên Bảo bị một đống chị gái vây quanh, cười híp cả mắt.

Nói rồi mà, cái gì gọi là cái cũ không đi cái mới không tới?

Đáng lẽ nên ra ngoài lượn một vòng sớm, đừng nói Hà lão sư, cho dù là Hà thiên sư cũng đáng bị ném ra khỏi đầu.

Mễ Tô cũng đến, bên người còn có một cô gái yếu đuối đi cùng, cô gái đó Tô Mẫn có quen. Là Tuyền Tuyền của Viện Văn Học, còn là bông hoa của lớp. Tính cách trước không nói tới, người ngoài quen biết Lạc Nhan đều có thể nhìn ra, đơn giản là quá giống cậu ấy.

Tuyền Tuyền đi theo phía Mễ Tô không nói năng gì, chỉ yên lặng ngồi uống rượu.

Mễ Tô đi đến bên cạnh Tô Mẫn ngồi xuống, nhìn nhìn Nguyên Bảo: "Em ấy quay lại rồi?"

Tô Mẫn gật đầu. "Mễ lão sư sao đến đây rồi. Sao không nhìn thấy chị Lạc vậy?"

Câu hỏi của Tô Mẫn khiến cô sững lại, cô nhìn Tuyền Tuyền ngồi bên cạnh, em ấy không lên tiếng giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Bây giờ, dám trực tiếp cà khịa cô như vậy cũng chỉ có Tô Mẫn thôi.

Tô Mẫn đối với Mễ Tô rất lạnh nhạt, chẳng ừ hử gì. Mễ Tô cũng rất ít nói, chỉ là thỉnh thoảng nhìn qua Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo bị một đống người vây lấy rất bối rối, những người này không biết Tô Mẫn tóm từ đâu về, ai nấy đều xinh đẹp ngời ngời nhưng nhìn rất có sức sống. Cảm giác như không phải người trong giới.

Một người đứng đầu kẹp điếu thuốc véo khuôn mặt Nguyên Bảo. "Woa, cái này thật là, lúc trước tôi xem phim còn tưởng là do trang điểm, véo một cái có thể chảy nước đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Một chị lớn mặc váy trắng khí chất lạnh lùng bên cạnh nhìn chằm chằm đôi môi của Nguyên Bảo, Nguyên bảo nhanh chóng che miệng lại. "Tôi là thật đó, không có trang điểm, tôi cũng chưa từng thẩm mỹ. Haiz, các chị giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho em đi mà!". Cô chọc cho mọi người đều cười lên.

Hầu như là dỗ dành các chị gái, mười phút sau Nguyên Bảo nổi bật giữa đám đông nhìn thấy Mễ Tô liền ngơ ngác: "Mễ Tô lão sư? Sao cô lại đến đây vậy?"

Mễ Tô không trả lời, Tô Mẫn nheo mắt như một chú mèo. "Là muốn gặp mặt chút thôi, Lạc Nhan vẫn chưa đến nữa."

Mễ Tô: ...

Tuyền Tuyền vẫn luôn trầm mặc bên cạnh cô bỗng quay đầu qua. "Cô ấy cũng đến sao?"

Mễ Tô nín thít, Tuyền Tuyền mỉm cười: "Vừa hay, tôi cũng muốn gặp cô ấy."

Nguyên Bảo nhìn Tuyền Tuyền, lại nhìn Mễ Tô thở dài một hơi.

Chuyện gì đây trời?

Thực tế, trong phòng quá ngột ngạt, Nguyên Bảo ra ngoài hóng mát, Tô Mẫn cũng đủng đỉnh theo sau. "Sao đấy? Không có ai làm mày thích à?"

Nguyên Bảo cạn lời: "Mày tóm người từ chỗ nào đến vậy?"

Tô Mẫn: "Đều là các chị gái tao quen liên quan đến học viện, còn có quản lý học viện. Con người bọn họ đều khá tốt, chưa kể có cả mấy người là fan của mày đó."

Nguyên Bảo ngớ người. "Mày quen tới cả mấy học viện nữa á?"

Người của những học viện này rõ ràng tương lai có khả năng đi đến là hệ công chức, cách bọn họ có chút xa.

Tô Mẫn gật đầu, "Mày không biết? Nguyên Bảo, khoảng thời gian mày không ở đây xảy ra rất nhiều chuyện. Mễ Tô lão sư và Lạc Nhan chia tay rồi, lại tìm một đứa giống na ná, Lâm Khê Tích và chị gái mày Viên Ngọc cũng không biết làm sao rồi. Ngày ngày dính lấy nhau, mà khả năng tao cũng phải chuyển ngành, ba mẹ tao vẫn không đồng ý tao đi con đường này, bọn tao thương lượng xong quyết định tao sau này vẫn là đi làm bên chính phủ, cùng lắm là làm bên lĩnh vui chơi giải trí, hướng loại cơ quan tương tự như Bộ Văn Hóa này. Dù gì tài nguyên trong nhà đều là lĩnh vực này."

Vỏn vẹn nửa năm thời gian... lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy?

Ánh mắt của Nguyên Bảo có chút trống rỗng. Nửa năm qua, tâm tư của cô đều ở trên người Hà Vân Hàm, trong vô thức, đã không để ý nhiều như vậy.

Tô Mẫn không ngừng lại. "Còn nữa, chị gái mày, thời gian này chị ấy luôn có chứng đau đầu, tao thấy Tô tổng đưa chị ấy đi bệnh viện kiểm tra mấy lần rồi. Thi thoảng cũng hỏi một câu, chị ấy nói có thể là lúc còn trẻ ở trong nhà không để ý đến sức khỏe rớt xuống căn bệnh gì đấy. Tuy rằng không có chuyện gì, nhưng mày cũng không biết sao?"

Chị gái cô...

Vành mắt Nguyên Bảo ửng hồng, cô cúi thấp đầu: "Mẫn Mẫn, có phải mày đang trách tao?"

Tô Mẫn lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn Nguyên Bảo: "Ừ. Nguyên Bảo, tao đang trách mày."

Lâu như vậy rồi, mọi người đều đau lòng cho quá khứ của cô. Trước giờ không ai thật lòng nói với cô như vậy.

Nguyên Bảo nhìn Tô Mẫn, Tô Mẫn nhìn thẳng vào mắt cô: "Mày vì yêu mà bỏ ra quá nhiều rồi. Nhưng mà tao không có quyền đi trách móc mày, dù gì tao không đứng ở vị trí của mày, tao không biết tình hình của mày. Tao biết rằng không chỉ là Hà lão sư, nếu như người khác bên cạnh mày có hoàn cảnh như vậy mày cũng sẽ cho đi tất cả chăm lo như vậy. Nhưng mà Nguyên Bảo, mày rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Tao cho rằng, mày với Hà lão sư chia tay rồi, coi như là giác ngộ. Nhưng mày xem lại mình đi, đã dẫn mày đi chơi, ấy vậy mà mày vẫn nghĩ về cô ấy?"

Nguyên Bảo mím môi, cô khẽ thở dài một cái.

Tô Mẫn hơi bực dọc. "Mày còn xem tao là bạn mày nữa không, Nguyên Bảo? Chuyện to như trời, mày sẽ không vì để chính mình tủi thân mà trực tiếp nói ra, còn giờ thì sao? Mày thường luôn miệng bảo Hà lão sư không giỏi biểu đạt, nhưng tao trông mày, càng ngày càng giống cô ấy rồi đó."

Càng ngày càng giống chị ấy...

Một câu này khiến cho nước mắt Nguyên bảo rơi xuống, cô nhìn Tô Mẫn nhẹ giọng nói: "Ừ, Mẫn Mẫn, tao nhớ chị ấy. Từ thời khắc tao ngồi trên máy bay rời khỏi nước Mỹ, không lúc nào không nhớ chị ấy. Tao sợ người khác chăm sóc chị ấy không tốt, lo lắng cho sức khỏe chị ấy, sợ chị ấy ăn không ngon ngủ không yên... Mấy ngày nay, tao nhớ chị ấy nhớ muốn điên. Thậm chí, tao mong muốn cái gì cũng không mang tới, mặc kệ tất cả vứt bỏ tôn nghiêm đi tìm chị ấy, chỉ cần nhìn chị ấy là được, Mẫn Mẫn... Mày nói đi, tao vì sao lại trở nên thấp hèn thế này hả?"

Tô Mẫn tiến lên ôm lấy Nguyên Bảo. "Được rồi."

Cơ thể Nguyên Bảo run lên. "Mẫn Mẫn... Mọi người đều cho rằng cái giá tao trả là không đáng. Ngay cả chị gái tao cũng vậy. Nhưng mà mày có biết không? Tao thật sự không thể khống chế bản thân mình, tao quậy một trận như vậy, chẳng qua vì muốn một câu nói của chị ấy Nguyên Bảo, xin lỗi, chị sai rồi, sau này sẽ không để em rời xa chị nữa Thế mà chị ấy không thèm nó ra... "


Vừa yêu, vừa hận, vừa tức giận.

Nguyên Bảo ôm lấy Tô Mẫn âm thầm rơi lệ, Tô Mẫn yên lặng ôm lấy cô một lúc, tay nhè nhẹ vỗ về bờ vai

cô: "Được rồi được rồi, Nguyên Bảo. Trước tới giờ nếu mày chưa từng muốn rời đi thì bây giờ cũng không nên lộ ra cái bộ dạng này."

Nguyên Bảo nghẹn ngào, Tô Mẫn khuyên nhủ: "Người yêu mà, bên nhau một đời khó khăn trắc trở, là cần thỏa hiệp với nhau và dạy dỗ."

Nguyên Bảo nước mắt giàn giụa. "Dạy dỗ?"

Tô Mẫn gật đầu. "Đúng vậy." Cô chọc mũi Nguyên Bảo. "Làm gì mà cừu đại khổ thâm* vậy? Sau này cũng sẽ hòa hợp thôi, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Hoạ hoằn lắm mới hạ quyết tâm, không có chút hiệu quả thì làm sao giờ?"

(*luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức.)

Nguyên Bảo nắm chặt eo cô. "Vậy mày giúp tao đi?"

Tô Mẫn trầm mặc lúc lâu.

Nguyên Bảo làm nũng: "Tình bạn vạn tuế."

Tô Mẫn ngước lên trời. "Nguyên Bảo, tuy rằng chắc chắn sau này tao đi con đường làm quan nhưng mà... Tao tự hỏi, ngộ nhỡ sau này Hà lão sư phát hiện ra mọi chuyện, mày ăn nói thế nào?"

Nguyên Bảo lời thề son sắt. "Biện pháp đều do một mình tao nghĩ, không liên quan gì với Mẫn Mẫn hết!"

Tô Mẫn tán thưởng. "Thành giao."

Nguyên Bảo bên này tạm thời được bạn tốt dỗ dành rồi.

Hà Vân Hàm bên đó thì không ngồi yên nữa.

Tô Mẫn vừa đăng lên vòng bạn bè, hầu như cô là người đầu tiên nhìn thấy. Tuy không nói không rằng, nhưng Hà Vân Hàm phóng ra phóng vô bức ảnh đấy vô số lần, nhìn Nguyên Bảo miệng tuy đang cười nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, màu da cũng không tốt cho lắm.

Em ấy... chẳng lẽ sinh bệnh?

Sau khi Nguyên Bảo rời đi, Lâm Khê Tích liền đến rồi, cô không biết chăm sóc người khác như Nguyên Bảo, rất nhiều tiểu tiết làm không tới nhưng tốt ở chỗ Hà Vân Hàm đã hồi phục được rất nhiều rồi, không cần chăm sóc quá nhiều.

"Khê Tích." Hà Vân Hàm nâng mắt, Lâm Khê Tích gật đầu, nghiêng người qua: "Sao vậy sư phụ? "

Hà Vân Hàm thần sắc nhàn nhạt. "Em thân với Tô Mẫn không?"

Lâm Khê Tích khẽ nấc lên.

Cô muốn nói không thân nhưng mà... cô lại không đủ dũng khí lừa sư phụ.

Hà Vân Hàm nhìn cô chằm chằm. "Được rồi, tôi hiểu rồi. "

Hai người đang nói chuyện thì Phùng Bộ tiến vào, cô nhìn Hà Vân Hàm, cảm thấy khí sắc cô tốt lên rồi cô mỉm cười: "Vân Hàm, gần như có thể xuất viện rồi nhỉ?"

Hà Vân Hàm: "Vẫn cần một tuần nữa, cậu đến đúng lúc đó." Cô mở bức ảnh đưa cho Phùng Bộ xem: "Cậu biết cô gái này không?"

Phùng Yến xem ảnh. "Quen quen, ba cô ấy có phải cục đất đai không? Gọi là... Tô... Tô Bồi?"

Hà Vân Hàm gật đầu. "Đúng, chính là cô ấy."

Lâm Khê Tích: ...

Quá đáng sợ rồi.

Sư phụ đã biết tư liệu của Tô Mẫn rồi, sao còn muốn hỏi cô? Đây là muốn kiểm tra cô đến cùng đứng về bên nào sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Bộ xem bức ảnh, lại xem chữ đính kèm, khóe môi nhếch lên: "Lại chuyện gì đây?"

Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm Lâm Khê Tích. Vẻ mặt đó giống như nói rằng đang cho cô một cơ hội thành thật khai báo.

Lâm Khê Tích ho một tiếng: "Sư phụ, Không phải em không nói với chị, là Mẫn Mẫn sắp chuyển học viện rồi. Học kỳ sau sẽ sang học viện quản lý quan hệ, bọn em rất lâu không gặp nhau, cậu ấy đang chuẩn bị cho kì thi chuyển ngành đó."

Chuyển ngành?

Vậy càng dễ xử lý hơn rồi.

Hà Vân Hàm: "Phùng Bộ, cần làm phiền cậu một chuyện."

Phùng Yến cười cười. "Nói làm phiền gì chứ? Chuyện gì vậy?"

Quen biết lâu vậy ròi, lần đầu Hà Vân Hàm mở miệng nhờ vả cô. Nhất định là chuyện khó nhằn.

Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm mắt của Phùng Yến, Phùng Yến nhìn Lâm Khê Tích, rõ ràng rồi, cô nghiêng qua, Hà Vân Hàm nói nhỏ bên tai cô vài câu, Phùng Yến hiểu rõ giật mình lập tức bất lực mỉm cười gật đầu.

Lâm Khê Tích ở bên cạnh nhìn mà khiếp đảm. Mẹ ơi! Mẫn Mẫn, không phải tôi không giúp cậu, cậu nói xem cậu đã gây ra hoạ gì mà lại đắc tội với sư phụ tôi vậy?

Bàn giao xong mọi thứ.

Hà Vân Hàm nhìn Lâm Khê Tích. "Khê Tích, em đi gọi viện trưởng đến đây."

Lầm Khê Tích sững sờ, nhìn sư phụ.

Hà Vân Hàm: "Tôi dường như hồi phục rồi, chuyển viện về nước thôi."

Vừa dứt lời, Tiêu Hựu nắm hai quả bóng bay đi vào. Gần đây cô cực kỳ trẻ con, đam mê thổi bóng bay. "Về nước? Để làm gì? Chỉ còn mấy ngày nữa là xuất viện rồi, về nước làm gì? Bao nhiêu là phiền phức."

Phùng Bộ quay đầu lại nhìn cô thổi bóng bay quai hàm phồng lên, vươn tay chọc chọc.

Tiêu Hựu mặt đỏ lên giận dữ nhìn cô.

Làm gì đấy? Lại động tay động chân, đang có người ở đây đấy!

Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Hựu, giọng lạnh tanh: "Tôi có việc, cần về xử lý gấp."

Tiêu Hựu nhìn Vân Hàm, có chuyện? Chuyện gì? Lúc này rồi mà còn có chuyện gì có thể khiến trong mắt Vân Hàm đằng đằng sát khí và ý chí chiến đấu vậy chứ? Đây là muốn về chém quỷ hả?

Đồng thời lúc này hiện trường tụ họp.

Tô Mẫn nghe một cuộc điện thoại mặt liền trắng bệch ra, cô nhìn Nguyên bảo: "Không được, tao phải nhanh chóng trở về, chuyện dạy dỗ lần sau lại nói."

Nhưng Nguyên bảo không chịu, một mức kéo cô lại. "Đừng đi mà, ngoại trừ quay một chiếc MV gợi cảm, vặn eo xoắn tóc đá lông nheo ra thì còn có cái gì nữa? Đừng đi mà, vội như vậy làm gì chứ?"

Tô Mẫn hất tay tay cô ra, vội vội vàng vàng: "Là ba tao! Mau thả tay ra, ba tao không biết tại sao, đột nhiên lại đến học viện tìm tao kìa! Hỏi tao nửa đêm rồi không lo học tập còn đi đâu? Toang rồi, còn nói đặc biệt tìm giáo sư riêng cho tao, khoảng thời gian này sẽ giám sát tao nữa. Á a a a, ông ấy đây là bắt đầu theo dõi từ khi nào? A a a, trời đất ơi, đoán chừng đoạn thời gian này mày không thể gặp tao, tao sắp chết rồi !!!"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện