[Gl] Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 60


trước sau


Chương 60: Cám dỗ

Thủ tục xuất viện, mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa, vé máy bay cũng đã đặt xong.

Nước Mỹ đang mưa rả rích.

Lâm Khê Tích nói bên kia có một người bạn đột nhiên đến đây phải đi đón một chút nên tạm thời rời đi.

Nhân viên chăm sóc lúc này cũng không ở đây, nhất thời trong phòng bệnh chỉ còn mỗi một mình Hà Vân Hàm.

Cô nhìn chằm chằm bức ảnh Nguyên Bảo trong điện thoại thất thần, lại ngẩng đầu nhìn heo con được đặt trên chiếc ghế đối diện.

Hà Vân Hàm cầm cuốn sách bên cạnh lên, lại chăm chú nhìn lời văn miêu tả trên đó.

Tên cuốn sách được in ấn cực kỳ lớn.

"Không nên đặt yêu và biệt ly trong lòng, mười phút dạy bạn biết cách biểu đạt."

Hà Vân Hàm xem cực kỳ chăm chú, so với báo cáo tài chính còn chi tiết hơn, không lạc lấy một từ. Sau khi đặt sách xuống cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi đến trước con lợn con.

Tuy rằng trong phòng bệnh không có ai nhưng Hà Vân Hàm vẫn căng thẳng đến mức nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Cô đối với lợn con ấp ủ cảm xúc một hồi, nhẹ giọng nói: "Nguyên Bảo, xin lỗi."

Rõ ràng là mấy chữ rất đơn giản, từ miệng cô nói ra lại đặc biệt gian nan. "Chị... chị không muốn em rời xa chị."

Cô dán mặt lên bụng lợn con.

Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng mà lúc này cửa bỗng dưng bị mở ra, Tiêu Hựu tưng bừng vui nhộn ôm một bao đồ ăn vặt lớn, tay cô đều bận, nhìn cánh cửa lại không khóa liền một cước đá bật ra, mặt mày vui như tết, cười toe toét như bùng nổ vậy.

Vốn dĩ nói đưa đồ ngon... ai biết được... nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái Hà tổng nói chuyện với lợn con này chứ.

Nụ cười dần dần biến mất bên khóe môi, Tiêu Hựu sợ hãi nhìn Hà Vân Hàm. "Tôi, tôi... tôi không nhìn thấy gì hết, cô tiếp tục đi!"

Hà Vân Hàm lửa giận ngút trời đứng phắt dậy, nhìn thẳng Tiêu Hựu. Tiêu Hựu xoay người vắt giò lên cổ bỏ chạy.

Mẹ ơi, quá đáng sợ rồi!

Tiểu Yến, có người muốn giết tôi! Cứu mạng với...

Dưới chân Tiêu Hựu như bôi dầu, phóng rất nhanh, Hà Vân Hàm suýt tức chết. Can đảm cô không dễ gì gom lại được phút chốc lại bay mất sạch.

Nặng nề thở một cái, vì để bản thân bình tĩnh lại chút, Hà Vân Hàm đi đến trước cửa sổ nhìn mưa rơi bên ngoài.

Mưa nhỏ rơi tí tách, không quá to. Hà Vân Hàm vô tình nhìn thấy Lâm Khê Tích.

Cô bé chẳng thèm hề che ô, đau lòng nhìn người ngồi bên cạnh.

Hà Vân Hàm nheo mắt liền nhận ra, là Lạc Nhan.

Em ấy sao lại quay lại rồi? Mễ Tô đâu?

Lâm Khê Tích cũng hạ thấp người ngồi xổm xuống, em ấy nhẹ nhàng vỗ lưng Lạc Nhan không biết đang nói điều gì. Lạc Nhan dường như đang khóc nhưng bởi vì trời mưa không nhìn được rõ ràng.

Vài phút sau, Lạc Nhan bị Lâm Khê Tích kéo dậy đi vào trong bệnh viện.

Hà Vân Hàm vội vàng đến trước bàn thu dọn sách, tung chăn chui phóng lên giường bệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lúc Lạc Nhan đi vào cả người ướt đẫm, hơi lạnh thẩm thấu từ trong ra ngoài, cô nhìn thấy Hà Vân Hàm, cúi thấp đầu: "Hà lão sư."

Hà Vân Hàm gật đầu.

Lâm Khê Tích: "Sư phụ... Tiểu Nhan cậu ấy..." Cô sợ Hà Vân Hàm không vui khi cho cô ấy đi vào, chỉ là bây giờ hai người bọn họ không còn chỗ nào để đi nữa.

Hà Vân Hàm chỉ phía đối diện. "Có phòng tắm, rửa mình một chút đi. Thời tiết này dầm mưa dễ sinh bệnh."

Mũi Lạc Nhan có chút cay cay, cô gật đầu rời đi.

Lâm Khê Tích vẫn ổn, không ướt hoàn toàn như cô ấy, chỉ là tóc bị ướt rồi. Cô dùng khăn lau tóc nhìn sư phụ: "Sư phụ, con cứ cảm thấy người thay đổi rồi."

Dường như không còn lạnh lùng như trước nữa.

Là bởi vì Nguyên Bảo sao?

Hà Vân Hàm không đáp lời.

Lâm Khê Tích thở dài một hơi. "Tiểu Nhan và Mễ Tô lão sư... sớm biết như vậy hà cớ ban đầu bọn họ lại... cần gì chứ."

Hà Vân Hàm vẫn như cũ, không đáp trả.

Cô đối với mấy tin drama luôn luôn thờ ơ.

Mười hai phút sau. Lạc Nhan đi ra, cô nhìn Hà Vân Hàm:

"Làm phiền Hà lão sư rồi."

Hà Vân Hàm : "Ngồi đi."

Lạc Nhan ngồi xuống rồi, cô cũng là người ít nói, thất thần nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ.

Hà Vân Hàm cũng im lặng không nói.

Lâm Khê Tích bối rối.

Rõ ràng căn phòng ba người sao luôn có ảo giác có mỗi mình cô, này thật đúng là hai cái hũ nút gặp nhau rồi.

Vẫn may, thời khắc mấu chốt điện thoại của Lạc Nhan kêu lên, Lâm Khê Tích cuối cùng trong từ ánh mắt như tro tàn của cô ấy thấy một tia mong đợi, nhưng sau khi nhìn thấy tên người gọi một tia mong đợi lại dập tắt rồi.

Lâm Khê Tích cân nhắc, có lẽ không phải là Mễ Tô.

"Alô, Nguyên Bảo?" Âm thanh của Lạc Nhan rất thấp, nhưng một tiếng này, Hà Vân Hàm trên giường động đậy.

Lâm Khê Tích: ...

Cô có bao giờ từng nhìn thấy sư phụ như này?

Lạc Nhan: "Chị không sao. Ừm, em yên tâm, hả? Chị ở đâu á?"

Bên kia điện thoại một đống lời nói nói không ngừng nghỉ.

Lạc Nhan ngẩng đầu nhìn Hà Vân Hàm, nhẹ giọng nói: "Mình ở cùng với Hà Vân Hàm lão sư."

...

Câu nói này trực tiếp chặn đứng cuộc trò chuyện.

Người bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, cúp mất rồi.

Lạc Nhan thì lấy lại được sự yên lặng nhưng Lâm Khê Tích chịu không nổi nữa. "Tiểu Nhan, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

Lạc Nhan là đàn chị của bọn cô, luôn luôn thanh lãnh kín đáo, lại điềm tĩnh, hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên vô duyên vô cớ chạy qua đây gặp không nói một lời chỉ khóc lóc.

Lạc Nhan nhìn bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ yếu ớt: "Chị ấy có bạn gái mới."

Câu nói nghe liền hiểu rõ có ý gì.

Lâm Khê Tích nhìn Lạc Nhan, môi khẽ động.

Lạc Nhan nhẹ nhàng nói: "Chị biết, tất cả chuyện này đều là chị tự làm khổ, là chị đẩy cô ấy ra, nhưng mà..."

Cô ấy cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Lâm Khê Tích bước qua ôm lấy cô ấy.

Lạc Nhan: "Khê Tích, đây rõ ràng là quả đắng của sự giấu diếm, rõ ràng là chị muốn mà... Nhưng mà... lúc chị ấy đến với người khác, thực sự nắm lấy tay người đó, cười với cô ấy như cười với chị lúc trước, chị... chị không chịu nổi, chị rất đau lòng, tim chị rất đau..."

Mưa dường như to hơn một chút. Lời của Lạc Nhan hòa cùng với mưa khiến lòng người khó chịu.

Hà Vân Hàm nhìn Lạc Nhan như thể đang nhìn cô ấy, lại giống như nhìn thấy bản thân mình. Phương thức đối đãi trong tình cảm có một số phương diện giống nhau, nhưng mà kết quả...

Lâm Khê Tích vỗ Lạc Nhan: "Tiểu Nhan, này... Haizz, thực ra nếu chị buồn, chị có thể nói với Mễ Tô lão sư, người với người chính là giao tiếp như vậy, không có ai chờ đợi vô duyên vô cớ cả."

Lạc Nhan khe khẽ nức nở, cô không phải là Lâm Khê Tích, Lâm Khê Tích không phải cô, mỗi người có một tính cách khác nhau từ môi trường sống thời thơ ấu của họ, nếu cô thật sự có thể mở lời thì không cần chờ đến bây giờ rồi.

Cho nên Lâm Khê Tích nói đúng, không có cái gì vô duyên vô cớ chờ đợi cả.

Mễ Tô rời xa cô là đúng.

Đau nhỉ?

Có lẽ cứ đau vậy thì sẽ quen thôi.

Giống như năm ngoái, cô một mình đối mặt sự dày vò của chấn thương, đối mặt với sự bức bách của ba mẹ Mễ Tô, đối mặt với ánh mắt không thể hiểu nổi và thù hận của Mễ Tô, đối mặt với chia tay... Cô đều vượt qua cả rồi.

Bây giờ, nếu Mễ Tô đã tìm được hạnh phúc rồi nên chúc phúc cho cô ấy.

Nhưng chúc phúc này... Sao lại đau như vậy, giống như hòa với máu đầu tim, khiến cho Lạc Nhan đến hô hấp cũng đau.

Đêm đến.

Hà Vân Hàm trằn trọc không ngủ được, lời nói của Lạc Nhan và Lâm Khê Tích luẩn quẩn trong lòng cô.

Đúng vậy, trên thế giới này còn có ai vô duyên vô cớ chờ đợi?

Cho dù có là Nguyên Bảo, duy chỉ có em ấy có thể mãi yêu cô như vậy.

Nhưng mà... nếu như... nếu như mệt rồi, chán rồi thì sao?

Tuy biết rõ em ấy sẽ không nhưng nỗi sợ canh cánh trong lòng Hà Vân Hàm như một bàn tay che lấp lấy cô. Nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng nhìn một lúc lâu, từ trong ngăn kéo lấy chiếc điện thoại dự phòng ra.

Chiếc điện thoại này là chiếc điện thoại dùng cho công việc, gần đây rất ít dùng tới.

Hà Vân Hàm trực tiếp gọi điện thoại cho Nguyên Bảo. Âm thanh điện thoại tút tút truyền đến, mỗi một tiếng tim cô nhảy theo một tiếng.


Chỉ trong chốc lát Nguyên Bảo nghe máy, giọng cô ấy mềm mại: "Alô?"

Hình như vẫn còn chút cảm mạo.

Hà Vân Hàm nắm chặt lấy điện thoại, vốn dĩ một bụng đầy lời muốn nói bỗng như kẹt trong cuống họng.

Nguyên bảo: "Alô?"

Bên kia điện thoại như cũ một tiếng trống rỗng.

Cô trầm mặc một lúc nhè nhẹ thở dài.

Lại là Hà – cái gì cũng ỉm trong lòng – nhà mình à?

Nửa đêm không ngủ gọi điện thoại cho cô là nhớ ra việc gì, hay là nhận phải kích thích gì?

Hà Vân Hàm không cúp điện thoại, Nguyên Bảo bên kia cũng vậy.

Hai người họ như vậy chờ đủ mười phút đồng hồ.

Hà Vân Hàm cuối cùng cũng cúp máy.

Cô nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ đã tối đen xuất thần, qua hồi lâu Hà Vân Hàm nhẹ giọng nói: "Nguyên Bảo, đừng rời xa chị."

.........

Bởi vì Lạc Nhan đến đây, Lâm Khê Tích không theo về cùng, mẹ Hà cũng không chuyển viện cùng.

Tiêu Hựu lại gánh vác nhiệm vụ quan trọng hộ tống người bệnh về nước, tuy rằng Sophia cũng về cùng nữa.

Nhưng bệnh nhân này... thực sự khá đáng sợ.

Khoang hạng nhất trên máy bay rất yên tĩnh. Mọi người đều đang đọc sách hoặc làm việc trên máy tính.

Phùng Yến rất nghiêm túc đánh phương án trên sổ tay, Hà Vân Hàm cũng đang xem sách, Tiêu Hựu ăn chút đồ ăn vặt xong có chút bực bội. Mông cô như mọc đinh vặn tới vặn lui, tiếp viên hàng không thân hình mảnh khảnh bước qua cúi đầu mỉm cười: "Xin hỏi cô có gì cần gì không ạ?"

Mắt Tiêu Hựu sáng lên.

Mẹ nó, không tệ nha, thân hình thon thả thế này, gương mặt lại xinh đẹp nữa.

"Này, tôi..." Tiêu Hựu chưa nói xong Phùng Yến nhìn tiếp viên hàng không. "Không có gì đâu, cô có bận việc đi thì đi, cô ấy tăng động thôi."

Tiêu Hựu: ...

Tiếp viên hàng không mỉm cười rời đi.

Tiêu Hựu cạn lời quay đầu lại, Phùng Yến liếc mắt qua, túm lấy tay Tiêu Hựu đặt lên trên đùi mặc tất lưới của mình "Khỏi nhìn người khác."

Tiêu Hựu như bị điện giật rụt tay lại, hành động quá quyết liệt khuỷu tay đụng sách rơi xuống đất.

Hà Vân Hàm ngồi phía sau cúi người nhặt lên nhìn thấy bìa sách liền ngừng lại.

[Danh dự của cuộc tấn công đầu tiên trong vũ trụ.]

Tiêu Hựu giật

lấy cuốn sách của mình mặt đỏ bừng. "Làm gì vậy!"

Hà Vân Hàm cười như không cười, cô có chút hiểu tại sao gần đây Tiêu Hựu hay thổi bóng bay rồi, là đang luyện dung tích sống? Giữ lấy sau này dùng?

"Cô đấy là ánh mắt gì đấy?" Tiêu Hựu duỗi tay kéo cuốn sách của Hà Vân Hàm qua "Đưa tôi xem xem cô đang xem cái gì?"

Mặt Hà Vân Hàm ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

Tiêu Hựu nhìn bìa sách, nghẹn họng.

[Bách khoa toàn thư tình thoại cách dỗ dành người yêu.]

Hai người đối mặt chốc lát Tiêu Hựu đem sách chuyển cho cô ấy, im lặng quay người.

Quá... mẹ nó đáng sợ rồi.

Xuống máy bay, đến với vòng ôm của tổ quốc, Tiêu Hựu đeo kính râm lên dang rộng hai tay: "A, tổ quốc vĩ đại tôi yêu bạn, tôi lại về rồi đây."

Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc tây trang giày da phía đối diện bước tới, anh ta bước qua Tiêu Hựu, kính cẩn lễ phép với Phùng Yến: "Phùng bộ."

Phùng Yến gật đầu, đưa hành lý cho anh ta, khóe mắt nhìn Tiêu Hựu, quay người gật đầu với Vân Hàm "Vân Hàm , tôi đi trước, giữ liên lạc."

Cô hôm nay có hội nghị quan trọng.

Hà Vân Hàm gật đầu "Cảm ơn.

Mắt thấy người rời đi rồi Tiêu Hựu một bụng không hài lòng, xe đón hai người đã đến, Na Na cũng theo đến rồi. Cô nhìn Hà Vân Hàm, vành mắt đỏ hồng "Về là tốt, về là tốt rồi."

Lên xe, Tiêu tổng cầm lấy kính nhỏ kẻ mắt vẽ mày "Hừ, lãnh đạo thì ghê gớm lắm sao? Đi đều không chào một tiếng? Người đàn ông đó ai á? Ăn mặc như một con thú vậy."

Na Na trầm mặc một lúc, tài xế lái xe khúm: "Đấy là thư ký mới đến của Phùng bộ."

"Thư ký nam?" Tiêu Hựu mím môi: "Quá quan liêu, quá hủ bại rồi, lại có thể tìm thư ký nam." Cô vừa ngẩng đầu nhìn nhìn tài xế: "Anh xem, là tôi xinh đẹp hay nam thư ký đẹp trai hơn?"

Mọi người: ...

Một khoảng yên tĩnh.

Tiêu Hựu xoay đầu nhìn Na Na: "Gần đây có sắp xếp gì không?"

Na Na: "Không có, đều rất ổn định. Chỉ là..." Cô nhìn Hà Vân Hàm, Tiêu Hựu hiểu rồi, biết chắc là này có liên quan tới Nguyên Bảo "Làm sao đấy? Nói đi."

Na Na: "Tần Ý bên kia hợp tác với bên chúng ta, Nguyên Bảo quay một chiếc MV với Seca."

Seca là ngôi sao mới được dốc sức nâng đỡ, tướng mạo đó của anh ta tuyệt đối được gọi là khuôn mặt tựa thiên sứ.

"Này có gì báo cáo chứ?" Tiêu Hựu cảm thấy có chút không đúng, Na Na muốn nói lại thôi: "Trong cái... MV á lộ ra mánh lới là Nguyên Bảo lần đầu diễn gợi cảm, quyến rũ thu hút."

Hà Vân Hàm mặt lạnh như Bắc Cực.

Tiêu Hựu vừa nghe liền trợn tròn mắt "Mạnh bạo đến vậy, khi nào quay? Tôi đi cổ vũ."

Na Na: "Liền... Chiều nay."

Tiêu Hựu gật đầu "Được, à gì nhỉ, Na Na cô đưa Hà tổng đến bệnh viện trước, tôi đi xem xem."

Na Na gật đầu , đang muốn nói, Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Hựu: "Tôi cũng đi."

Tiêu Hựu lắc đầu "Không được, thân thể này của cô không thể giày vò như vậy, đi bệnh viện trước."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hà Vân Hàm không nói gì bướng bỉnh nhìn cô.

Ánh mắt đó...

Tiêu Hựu bó tay rồi, thở dài : "Được rồi, trước đi kiểm tra một chút, không sao thì đi."

Tình hình sức khỏe và tinh thần người này liên quan đến nhau cực kỳ.

Đến bệnh viện chạm mặt bác sĩ quen thuộc, nhìn thấy tình hình của Hà Vân Hàm trực tiếp cảm thán, nhanh thế đã hồi phục tốt như vậy?

Thật không thể tin được.

Cao Nghi đặc biệt đi qua, cô muốn ôm lấy Hà Vân Hàm, bị từ chối rồi liền bĩu môi: "Đi đâu vậy? Vội vội vàng vàng."

Tiêu Hựu vô cùng đắc chí "Đi xem Nguyên Bảo biểu diễn quyến rũ."

Cao Di: ...

Một hàng ba người xuất phát.

Hiện trường quay MV.

Vẻ mặt đạo diễn K bất đắc dĩ "Nguyên Bảo, em vậy không được đâu, uốn nắn cơ thể và hất tóc cũng vô dụng thôi. Ánh mắt của em đó, quá trống rỗng rồi, căn bản không giống đang quyến rũ."

Nguyên Bảo cực kỳ không thích ứng, cô hối hận chết đi được, Vì nghe lời Tô Mẫn bạo dạn quay MV gì đấy, bây giờ rút lui còn kịp không?

Seca đeo găng tay, mặc bộ đồ hiệp sĩ cực kì bảnh bao, anh cười híp mắt nhìn Nguyên Bảo: "Anh không khiến em si mê sao? Anh cảm thấy ánh mắt em nhìn anh như nhìn học sinh tiểu học vậy, ánh mắt quá đỗi thuần khiết, không dám tán tỉnh."


Nguyên Bảo trợn trắng mắt.

Bộ đồ này của cô...

Đơn giản chỉ là một mảnh vải, cay nghiệt hơn lại còn là màu đỏ rực quấn quanh ngực và mông, những chỗ khác đều lộ ra.

Cô phải bảo vệ bản thân không lộ hàng, còn phải bày ra tư thế quyến rũ người, khó biết bao bọn họ có biết không?

Đạo diễn K đang lúng túng, trong đoàn người trở nên ồn ào náo động, đội ekip đều có chút phấn khích.

"Tiêu tổng đến rồi, Tiêu tổng đến rồi."

...

Nguyên Bảo cau mày, Tiêu tổng đến làm gì? Cô không muốn để chị ấy cười nhạo mình đâu.

Lại là một trận bước chân hoảng loạn, mọi người không hưng phấn nữa, toàn bộ đều trở nên căng thẳng.

"Hà tổng đến rồi, Hà tổng sao cũng đến rồi?"

...

Một câu thắp sáng ánh mắt Nguyên Bảo, đạo diễn K nhìn cô vỗ mạnh đùi: "Được rồi. Nhanh, ghi hình!"

Seca nhanh chóng lên ngựa, anh giống như nhân viên ekip cực kỳ sợ hãi Hà tổng. Lúc mở hội nghị anh có gặp qua vài lần, khuôn mặt poker nghiêm nghị đó dọa chết người.

Tiêu Hựu và Hà Vân Hàm đi qua, Hà Vân Hàm vừa nhìn liền thấy Nguyên Bảo "bọc trong vải rách", cô nheo mắt.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau mặt đối mặt như vậy sau khi cô từ Mỹ trở về. Nguyên Bảo cũng nhìn cô như vậy, mặt không biểu tình, lạnh lùng.

Đạo diễn K: "Nguyên Bảo, phải bắt đầu rồi. Âm nhạc, lên."

Âm nhạc mê hoặc kèm theo một tia khiêu khích vang lên.

Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm chăm chú, một lúc sau khóe môi cô kéo lên một nụ cười, đột nhiên như biến thành một con người khác vén lên mái tóc dài.

Cô bước lên, một tay chà xát cơ thể chậm rãi trượt xuống dưới.

Tấm thảm trên mặt đất được rải cánh hoa hồng đỏ. Cô lộ chiếc chân trắng như tuyết cùng màu đỏ rực hình thành nên sự khác biệt thị giác mãnh liệt.

Mái tóc của Tiêu Phong Du dưới máy quạt gió tự nhiên quyến rũ, cô ấy đang cười lại giống như không cười. Cám dỗ, trong mắt câu dẫn lòng người ngứa ngáy, còn có bước chân mê hoặc đó, sự duyên dáng nữ tính được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Ánh mắt cô nhìn thẳng phía Hà Vân Hàm, tùy theo âm nhạc càng thêm quyến rũ.

Hà Vân Hàm nhìn cô, trước đây lúc cô đi bệnh viện kiểm tra định kỳ rõ ràng mọi thứ đều tốt, nhưng bây giờ sự tức giận nơi đáy lòng bùng lên đến vết thương cũng đau, tim cũng đau, gan cũng đau.

Bên đạo diễn K phó đạo diễn nhỏ giọng nói: "Đạo diễn, Nguyên Bảo nhìn sai hướng rồi, cô ấy nên nhìn Seca chứ?"

Đạo diễn K vô đầu ông một cái, "Im miệng đi, không phải còn hậu kỳ à? Hôm nay còn muốn hoàn công không?"

Phó đạo diễn:...

Mà lúc này, Tiêu Phong Du trong mắt ngậm cười, cô nhìn Hà Vân Hàm chằm chằm liếm môi mình dụ dỗ.

Vũ đạo là quyến rũ, biểu diễn mê hoặc cũng đạt đến đỉnh điểm biểu diễn đời người rồi. Ai có ngờ được dưới một khuôn mặt gợi cảm như này nội tâm Nguyên Bảo đang điên cuồng gào thét.

Em đẹp không??? Em xinh không ??? Em gợi cảm không??? Em thu hút không??? Muốn ** em không??? Thấy hối hận chưa???
1

Nghĩ cũng đừng nghĩ!!!!!!!!!!!

(Lời của Editor: nó điên rồi =]]])

Editor: Củ Lạc

Beta: Bò Quon



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện