Trác Thế Tuyết không biết làm cách nào mà lê được tấm thân về nhà. Khuôn mặt đáng thương của Isabella đôi khi lại hiện ra vẻ quỷ quyệt khiến cô mơ hồ. Không rõ Isabella là đang nghiêm túc hay muốn lừa gạt cô thêm lần nữa.
Em cứ về suy nghĩ kỹ đi.
Trên đường về nhà, Trác Thế Tuyết vì không lay chuyển được lời ngỏ của Isabella, cuối cùng vẫn bị chị ấy đưa về. Trên xe, Isabella đã nói vậy. (Sẵn tiện nhắc luôn, Isabella thanh toán bữa ăn, Trác Thế Tuyết không đủ chi phí để mời Isabella ăn ở nhà hàng đắt tiền thế đâu.)
...
Trác Thế Tuyết vò vạt áo, im lặng không nói gì. Đầu óc cô bây giờ rất loạn.
Đồng ý với chị ta thì sao? Lỡ lại trở về lồng sắt? 24 giờ bị giám sát, không có không gian riêng tư, làm gì cũng phải thông báo với Isabella, cô có nên đồng ý không? Với lại, có vẻ Isabella đối xử với cô rất tận tình, phỏng chừng thật sự muốn cùng cô chung sống đến già.
1
Còn nếu từ chối? Sức hút của bạn gái ngoại quốc giàu có nhiều vô kể, nào là phục sức xa xỉ, nào là biệt thự cao cấp, muốn cái gì là có cái đó. Cô còn có thể trực tiếp dọn đến sống trong nhà của Isabella mà không cần phải đi làm, và chị ấy cũng thừa sức đối phó với ba mẹ cứng nhắc của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi không vội, em cứ thong thả mà suy nghĩ. Isabella thắt dây an toàn cho Trác Thế Tuyết trong lúc cô vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Thấy Trác Thế Tuyết ngơ ngác nhìn mình, Isabella mỉm cười nói. Đương nhiên, mặc cho em có từ chối. Nếu gặp phải chuyện gì khó cứ việc tìm tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khước từ em.
Tôi sẽ luôn bên cạnh em.
Về tới nhà, cô trượt dài xuống cạnh kệ thay giày. Cô không còn sức lực để khóc, chỉ biết thất thần mà nhìn vào bức tường ở đối diện.
Đôi khi, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ. Cô là một lesbian, được một chị gái tài sắc vẹn toàn để mắt tới. Nếu như không có chuyện Isabella làm tổn thương cô, cô chắc chắn sẽ khoe với Thiệu Hinh Ngôn, tâng bốc bản thân có sức hấp dẫn đến nhường nào.
Đó là do em dễ bị khống chế, dễ dàng kiểm soát, tôi chọn em là vì những người kiểu như em không hề có sức phản kháng nào.
Câu nói của Isabella lại lần nữa hiện lên trong tâm trí cô. Bản thân cô không hề có sức hấp dẫn nào, chẳng qua là do cô không có sức phản kháng người khác, phải nhẫn nhục, chịu đựng trước sức hút chí mạng của Isabella mà thôi.
Trác Thế Tuyết cũng thừa biết rõ. Cái Isabella muốn, căn bản không phải người yêu bình thường, mà là một nô lệ phục tùng mệnh lệnh của chị ta. Sẵn sàng thỏa mãn mọi dục vọng vặn vẹo dưới cái danh mỹ miều là người yêu.
Bảo cái gì mà "Tôi sẽ luôn bên cạnh em". Như thể biến cô thành kẻ tội đồ vì đã từ chối lời yêu của chị ta vậy.
"Ầy... Thật tình..."
Trác Thế Tuyết lấy hai tay ôm đầu, ngồi xổm ngay ở cửa ra vào. Phải mất nửa tiếng đồng hồ cô mới trấn tĩnh lại, vẫn hạ quyết tâm. Chí ít, cô không liên lạc với Isabella thì sẽ không gọi, giảm bớt tần suất hiện diện của bản thân. Nếu Isabella khăng khăng giám sát cô thì cứ việc, chỉ cần cô không đổi ý là được. Mặc cho chị ta có nài nỉ thế nào, cô cũng không thỏa hiệp, dứt khoát không dây dưa với chị ấy thêm.
Huống chi, lần này Isabella còn nói: Lần này tôi sẽ không cưỡng ép em nữa.
Ắt hẳn chị ấy sẽ tuân thủ lời hứa.
Trác Thế Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ trong phòng khách. Giờ đã hơn 10 giờ tối rồi, nên đi rửa mặt rồi ngủ sớm nhỉ?
Cô chầm chậm đứng dậy, lúc này điện thoại chợt reo lên.
Là mẹ cô gọi đến.
Những ký ức trước đó chợt ùa về, vì chuyện thúc giục kết hôn mà cô và mẹ dẫn đến cãi vã. Đôi bên ầm ĩ căng thẳng như vậy, sao tối muộn thế này mẹ lại còn gọi cho cô?
Trác Thế Tuyết cẩn trọng nhấn chấp nhận cuộc gọi: "Alô?"
"Alô,