"Đây là con gái cưng của hai người à?"
Cặp mắt dò xét của chị Trương khiến cho Trác Thế Tuyết có phần không thoải mái. Mất một lúc lâu, Trác Thế Tuyết mới nhận ra cái cảm giác không thoải mái này như thể đang ngấm ngầm định giá cô, nghiền ngẫm xem cô đáng giá bao nhiêu.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Không phải chỉ là bữa cơm bình thường thôi sao?
"À phải phải, tên nó là Trác Thế Tuyết. Thế Tuyết, đây là chị Trương, là ban biên tập và là bạn thân của ba con."
Trác Thế Tuyết khẽ gật đầu, không dám hé răng.
"Cô bé trông có chút ủ rũ, có vẻ không thích nói chuyện." Chị Trương lên tiếng trêu chọc.
"À ờm, bình thường nó không như vậy, nó nói nhiều lắm chứ. Chắc tại căng thẳng thôi."
"Con bé hiện đang học đại học nào thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là đại học Hoàn Dương, khoa báo chí. Hiện đang có công việc ổn định."
"Ở chốn này mà có thể tìm được một công việc ổn định là khá rồi." Chị Trương vỗ vào bả vai của cậu thanh niên bên cạnh, dõng dạc giới thiệu. "Đây là con trai tôi, Lục Hàng. Tốt nghiệp Đại học Yale, mức lương hiện tại là 50 vạn hơn, chưa kể còn có thể tăng lên."
"Trông rất xứng đôi vừa lứa với con gái nhà chúng tôi."
Trác Thế Tuyết nghe đến đây liền tỉnh ngộ, cô khiếp hãi nhìn đối phương, sau đó lại quay sang nhìn ba mẹ mình. Mãi mới phát hiện ra kế hoạch thúc giục kết hôn của hai người bắt đầu từ cuộc điện thoại tối qua. Cô đã tỏ rõ thái độ phản đối gay gắt thông qua cuộc gọi lần trước nhưng ba mẹ cô lại...
Từ đầu đến cuối, họ không hề nghĩ đến cảm nhận của cô.
Từ bé đến lớn, họ không hề muốn nghe cô nói.
Trong mắt của ba mẹ, cô rốt cuộc là thứ gì?
Trác Thế Tuyết cúi gằm mặt, ba mẹ thì niềm nở trò chuyện. Từng câu từng chữ, mỗi một từ rót vào tai cô rõ mồn một.
"Tôi thấy con trai chị rất hợp với con gái chúng tôi. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta bàn ngày lành tháng tốt cho chúng nó kết hôn. Sau khi thành đôi, đợi thêm một hai năm nữa sinh con là vừa rồi." Mẹ Trác Thế Tuyết cười đùa hạnh phúc từ tận đáy lòng.
"Ha ha ha, chúng ta còn phải xem ý của tụi nhỏ. Xem chúng có yêu cầu gì không, chứ mỗi chúng ta bằng lòng thì không được đâu. Lục Hàng, con nói ra suy nghĩ của mình đi." Chị Trương ngồi bên cạnh phụ hoạ.
Cái gã Lục Hàng, mặt đầy tàn nhang và mụn. Trông rất khó đoán được hắn bao nhiêu tuổi. Thời điểm gã mở miệng nói chuyện để lộ ra hàm răng vàng ố, không biết bình thường hút bao nhiêu điếu thuốc. Dáng người phốp pháp của hắn so với người mẹ mảnh khảnh, căn bản không có điểm nào giống người nhà.
Lục Hàng đẩy kính, gã nhìn Trác Thế Tuyết rồi nói: "Tôi cũng không có yêu cầu gì. Công việc của tôi rất tốt nên mong cô có thể từ chức, ở nhà làm nội trợ hay gì đó, tôi nuôi cô là được rồi. Sau này có con, ắt sẽ vất vả lắm."
"Được kết duyên với một người xinh đẹp và duyên dáng như cô Trác đây. Thật là vinh hạnh cho Lục Hàng tôi quá."
Ngay từ đầu, cô bị ba mẹ phớt lờ, giờ lại còn hứng chịu thêm hàng loạt đả kích ngôn từ đến từ nhà trai. Ý nghĩ cố gắng duy trì hình tượng lễ phép đã bị chọc giận đến tiêu tán rồi.
Trác Thế Tuyết đang cúi đầu, bất chợt ngẩng lên dõng dạc hết lớn:
"Tôi có nói tôi sẽ gả sao?!"
Cô nói câu này có hơi lớn, làm ánh mắt của mọi người trong tiệm đều đổ dồn về phía bàn của bọn họ.
"Hai người dựa vào cái gì mà không ngừng bắt ép con đi xem mắt vậy?! Con đã nói mình không muốn mà!!"
"Không xem mắt?! Con đã gần 30 tuổi rồi! Lẽ nào con muốn sống như vậy suốt hết đời hay sao?" Mẹ của Trác Thế Tuyết kế bên, nghe con gái mình nói vậy cũng nổi cáu.
"Ây dà, đừng lớn tiếng nóng giận như vậy. Mẹ con cũng vì muốn tốt cho con thôi, từng tuổi này đều phải làm những chuyện nên làm. Con cũng ở ngưỡng 30 rồi, qua mấy năm nữa sẽ không ai thèm đâu. Lục Hàng nhà bác tính tình lại tốt, hơn nữa lại không kén chọn. Với lại, dì với ba con lại là chỗ quen biết, hiểu nhau rất rõ, con có thể tìm được chỗ nào tốt hơn kết thông gia chứ?" Chị Trương chủ động đứng ra làm người hòa giải nhằm xoa dịu cảm xúc của Trác Thế Tuyết.
"Tôi nói tôi không gả!" Trác Thế Tuyết càng gay gắt càng hét lớn hơn.
Chát!
Một cái tát mạnh giáng xuống mặt Trác Thế Tuyết, làm đầu của cô lệch hẳn sang một bên. Cô ngồi xuống xoa xoa gò má, tinh thần vẫn chưa hồi phục lại, hai tai vang lên tiếng ong ong.
"Trác Thế Tuyết! Ba cảnh cáo con, đừng có rượu mời không uống, thích uống rượu phạt!" Ba Trác Thế Tuyết từ đầu