"Thật không thể tin được. Vậy là hai người không quay được cái cảnh mổ xẻ đó ư?"
"Ừm... Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi không quay kịp. Vài thứ gần như biến mất." Thiệu Hinh Ngôn ngồi bên mép giường của Chu Bác Hàn, chán chường nói. "Nếu quay được thì tốt bao nhiêu..."
"Đúng thật là đáng tiếc. Chúng ta chỉ đành duy trì bằng số liệu, dựa vào đó mà kết luận những vụ tự sát khác có thể cũng do não bộ bị điều khiển mà dẫn đến hành vi tự sát."
Chu Bác Hàn nằm trên giường bệnh, tuy bác sĩ chăm sóc anh hai trước có ghé thăm bảo rằng chấn thương chân đã hồi phục được kha khá. Cứ theo tiến độ này thì không sẽ có vấn đề gì. Nhưng hôm nay anh có thử xuống giường đi WC, đi được vài bước lại nhờ hộ lý đến đỡ phụ. Vì sợ hãi di căn của bệnh cũ vẫn còn nên anh chọn nằm lại trên giường, chờ khi nào khỏi hẳn mới dám rời giường đi lại.
"Ầy, sao nhỉ? Chúng ta chỉ biết mẹ của Liêu Tử Long gặp trường hợp như vậy, còn Liêu Tử Long thì đã đem đi hỏa táng. Nếu muốn lấy cả hai thi thể này ra làm bằng chứng e là không có cách."
"Tôi cứ thấy chúng ta chưa hẳn là người đầu tiên chứng kiến cảnh tượng đó." Tuy Chu Bác Hàn chỉ nằm im một chỗ nhưng đầu óc lại rất nhạy bén. Ông xoa cằm phân tích. "Trong thành phố rộng lớn như vậy, cục cảnh sát cũng được phân bố rất nhiều, sao chỉ có mỗi mình chúng ta phát hiện được?"
"Nhưng không hề có báo cáo... A! Tôi hiểu ý anh rồi, là họ không dám báo cáo. Dám cá có người phát hiện ra nhưng người nọ lại không dám báo lại."
"Chính xác!" Chu Bác Hàn nói tiếp. "Chúng ta là do có cục trưởng Lý hậu thuẫn nên mới có quyền âm thầm điều tra. Còn nữa, cô thử nghĩ lại xem, trước Trần Tử Bằng, những người ở Cục cảnh sát thành phố đều chết một cái ly kỳ, đều kết luận là tự sát. Với lại, còn có vụ tai nạn xe lần trước, đủ để thấy đối phương có thế lực hậu thuẫn. Bảo sao ả ta lại không nghĩ đến việc gây áp lực tới chính phủ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có lẽ bên trong đó giao dịch."
"Có giao dịch hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn bên cơ quan chính phủ cũng chịu liên luỵ. Nên chỉ cần có ai đó phát hiện ra điều dị thường trên thi thể, họ đều chọn nhắm mắt làm ngơ, ai mà chẳng muốn sống."
Chu Bác Hàn nói xong, cả người họ đều rơi vào khoảng lặng. Rất hiển nhiên, họ không biết làm sao để tìm những người đã phát hiện ra điểm dị thường giống họ. Lúc này, trông họ khác gì một hòn đảo biệt lập, bất lực tìm cách liên lạc với thế giới bên ngoài.
"Hừm... Chúng ta chỉ có thể đến nhờ những người thuộc bộ phận pháp y xin giúp đỡ thôi. Tuy là không thể giúp gì." Thiệu Hinh Ngôn nói. "Nhưng dù sao cũng là pháp y, có khả năng nó nghe được điều gì đó từ các khu lân cận."
"Cũng đúng, chúng ta hãy đi dò la trước. Nhưng cô không thể trở về cục cảnh sát, hỏi bằng cách nào?"
"Tôi và pháp y Lưu Gia Mẫn là chỗ quen biết. Tôi có thể vờ sang nhà cô ấy chơi, sau đó sẵn tiện dò hỏi." Thiệu Hinh Ngôn hồi tưởng lại tai nạn xe lúc trước mà lạnh sống lưng. "Tôi không muốn quá lộ liễu, ngộ nhỡ lại vô tình gây chú ý, có khả năng tôi không còn cái mạng để quay về."
Lưu Gia Mẫn là đồng nghiệp của Thiệu Hinh Ngôn, làm ở khoa Pháp y trong Cục cảnh sát. Do Thiệu Hinh Ngôn thường xuyên đảm nhận các vụ án hình sự nên cũng thường lui tới. Thêm nữa, Lưu Gia Mẫn luôn đối xử với ai cũng hoà đồng nên cuộc ghé thăm bất ngờ này của Thiệu Hinh Ngôn cô đón tiếp rất nhiệt tình.
Thiệu Hinh Ngôn ăn mặc đơn giản, đội mũ lưỡi trai. Đi được một đoạn, cô sẽ chú ý quan sát xung quanh xem có ai bám theo không. Xác định là không có ai thì cô mới dám đi tiếp.
Cô không dám đi thang máy mà trực tiếp đi thang bộ lên đến tầng 13.
"Tôi nghe nghe bảo cậu bị cách chức tạm thời, chắc khổ sở lắm nhỉ?" Lưu Gia Mẫn vừa ra mở cửa, đã lên tiếng hỏi han. "Tôi còn tưởng phải lâu lắm mới gặp lại cậu ấy chứ."
"Không có gì đâu, Lý Hạo luôn có cái lý của ông ấy. Tạm thời cách chức cũng không có gì, với lại có tiểu Hàn giúp tôi."
"Ơ, sao cậu lại bị thương thế? Có ổn không?" Lưu Gia Mẫn cúi đầu mới để ý cánh tay đang quấn băng của Thiệu Hinh Ngôn, vội vàng hỏi.
"À, cái này..." Thiệu Hinh Ngôn xua tay, đáp. "Không sao, vết thương nhỏ mà. Đừng bận tâm, hai ngày nữa tháo băng được rồi."
"Hầy, vào trong đi, đừng đứng ngoài cửa."
Lưu Gia Mẫn mời Thiệu Hinh Ngôn vào nhà. Lúc bước vào, Thiệu Hinh Ngôn chú ý trên bàn có một bình trà nóng với bánh quy và trái cây, chợt ý thức được người ta đã đợi cô rất lâu, có hơi ngượng ngùng.
"Trong điện thoại, những gì cậu đề cập, tôi chưa