[Gl]Kẻ Thao Túng

Chương 30


trước sau


Thiệu Hinh Ngôn nghe thấy tiếng lên đạn không chút do dự của đối phương. Khoảnh khắc người kia chuẩn bị bóp cò, Thiệu Hinh Ngôn giậm chân, đập đầu vào tay của hắn. Tất nhiên, gã ấy không ngờ Thiệu Hinh Ngôn lại không sợ chết, trực tiếp đâm thẳng vào họng súng. Không đoán được nước đi này, Thiệu Hinh Ngôn lập tức xoay chuyển tình thế.

Do bị va chạm, khẩu súng rơi xuống sàn. Người đàn ông kia bắt lấy tay của Thiệu Hinh Ngôn, xoay người ép cô vào tường. Lúc này Lưu Gia Mẫn ở trong bếp nghe thấy bên ngoài ầm ĩ liền đi ra. Cô thấy một khẩu súng kim loại lóe sáng trên sàn, giờ mới ý thức được Thiệu Hinh Ngôn không hề nói đùa.

Lưu Gia Mẫn đứng trong tầm mặt của Thiệu Hinh Ngôn, cô lo sợ gã đàn ông này sẽ hành hung đồng nghiệp của mình. Cô dùng hết sức bình sinh lôi hắn ra ngoài hành lang. Trong quá trình ấy, Thiệu Hinh Ngôn ăn đấm quá nhiều, mặt cô sưng vù, vết thương cũng dần chuyển sang màu tím xanh.

"Gia Mẫn! Nhặt súng lên!"

Lưu Gia Mẫn nhanh chóng nhặt khẩu súng trên sàn lên, nhưng cô là pháp y, không quen với súng ống như Thiệu Hinh Ngôn. Súng trên tay cô không ngừng run rẩy, là do không có cách nào cầm chặt, đành miễn cưỡng bắn hai phát, cả hai đều hụt.

"CMN! Tên khốn này! Là ai phái mày tới hả!"

Đối phương bất luận thế nào cũng không đáp lại, chỉ tấn công liên tục.

Thiệu Hinh Ngôn bị dồn ép đến cực điểm, cô kéo phăng băng quấn ra, cắn răng chịu cơn đau. Đánh một đấm vào bụng của gã đàn ông kia, hai người lao vào đánh đấm. Thiệu Hinh Ngôn cố ý dẫn dụ hắn ra cầu thang. Đang đánh nhau, Thiệu Hinh Ngôn túm cổ áo đối phương cùng hắn lăn xuống cầu thang.

"Hinh Ngôn, cậu không sao chứ!" Lưu Gia Mẫn đứng ở trên hét.

"Gia Mẫn! Mau về cục cảnh sát... Đừng, đừng về nhà!"

Dứt lời, Thiệu Hinh Ngôn cô thoát khỏi kìm kẹp của gã kia. Tăng tốc chạy xuống cầu thang, lao như điên về trước, người đàn ông kia cũng đuổi theo rất sát sao, không chịu từ bỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ra khỏi cầu thang, cô liền chạy ra đường. Gã đàn ông kia cũng bám theo sau, cô phóng nhanh qua đường khiến cho xe trên đường bóp còi inh ỏi.

cô còn chưa kịp phản ứng thì có thêm vài gã đàn ông mặc suit tiến đến, cô lập tức quay người rẽ sang hướng khác.

Bọn họ chạy sang một con phố. Ngay lúc Thiệu Hinh Ngôn nghĩ rằng mình sắp thoát được, thì một chiếc xe từ đâu xuất hiện chặn đường cô. Cô còn chưa kịp phản ứng thì có thêm vài gã đàn ông mặc suit tiến đến, cô lập tức quay người rẽ sang hướng khác.

"Rốt cuộc làm thế quái nào họ biết mình ở đây?"

Thiệu Hinh Ngôn chạy thục mạng. Nhìn thấy trước mặt cho chiếc minibus chuẩn bị khởi hành, cô nhảy vọt lên bám vào đuôi xe. Khi chiếc minibus chạy về phía trước, từ sau lưng cô một chiếc Land Rover lao về phía cô với tốc độ hết ga.

Không thèm suy xét, sẵn sàng đâm chết người.

Thiệu Hinh Ngôn không còn cách nào khác, cô trông chiếc xe Land Rover kia rất hung hãn. Dựa vào tốc độ vừa phải của chiếc minibus, cô nhảy hẳn vào ven đường, lăn vài vòng trên đất rồi chạy tọt vào con hẻm nhỏ. Chiếc Land Rover lớn như vậy không có cách nào vào được.

Cô vừa chạy vừa tự làm lạ, thế quái nào họ lại biết cô ở đâu?

Ring ring ring!

Điện thoại của cô đột nhiên reo lên, đành phải dừng lại ở góc hẻm để nghe. Mồ hôi chảy đầm đìa, thở hổn hển. Hai tay run lên bần bật do lượng adrenaline đang dồn dập.

"Alô?"

"Hinh Ngôn?! Cậu sao rồi? Đang ở đâu vậy?" Người gọi đến là Lưu Gia Mẫn, giọng vô cùng sốt sắng.

"Tôi đang ở ngoài, cậu đến cục cảnh sát chưa! Tốt nhất mấy ngày này cậu đừng về nhà! Nguy hiểm lắm!"

"Tôi vừa đến, rốt cuộc là sao? Cái gã cầm súng kia là ai? Chúa tôi, thế nào một nơi an toàn như trong nước lại xảy ra chuyện này?"

"Tôi cũng không biết tại sao lại thế này, tôi..."

Thiệu Hinh Ngôn đang định nói gì đó chợt khựng lại, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó. Vụ tai nạn lần trước, cô nhận được điện thoại từ người phụ nữ kia trên đường cao tốc... Cô cúi đầu nhìn điện thoại của mình.

"Chẳng lẽ..."

"Hinh Ngôn?" Cậu làm sao vậy?! Cậu không nói gì làm tôi rất lo đó!"

"Gia Mẫn, đừng nói nữa. Tôi sẽ liên lạc với cậu sau."

Thiệu Hinh Ngôn nói xong liền cúp máy. Đồng thời ném điện thoại của mình vào vách tường một cách dứt khoát. Cho đến khi nó vỡ vụn, cô mới nhặt lên và quăng nó vào một cái thùng rác trong ngõ. Sau đó nhanh chóng rời đi.

Từ trên chiếc Land Rover, ba gã mặc suit đen bước xuống. Bọn họ tiến vào con ngõ nhỏ, nhặt chiếc điện thoại trong thùng rác lên xem xét kỹ.


Trong số họ dùng tay gõ vào tai nghe Bluetooth trên tai:

"Cô ấy thoát rồi, có vẻ đã phát hiện ra. Ngay cả điện thoại cũng tan tành."

"Bắt sống cho tôi." Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ trầm.

"Rõ!"

Ngày ép hôn đó giống như một giấc mộng. Trác Thế Tuyết trở về với cuộc sống bình thường, điểm

khác biệt duy nhất ở đây chính là, cô cứ nhìn khư khư vào điện thoại.

Cô luôn tự hỏi, không biết liệu Isabella có gửi tin nhắn đến không.

Cô đứng ngồi không yên. Rất nhiều lần cầm điện thoại lên, nhìn vào dãy số không xa lạ trước đây từng gửi tin nhắn cho mình.

Giao diện trò chuyện hiển thị ra:

[Em bé ơi, tối nay tôi có vinh hạnh được mời em đi ăn sau khi tan làm không? Tối qua đã gặp mặt thế mà hôm nay tôi lại nhớ em da diết và muốn gặp em.]

[Tôi không đi! Chị ăn một mình đi, đừng phiền tôi, tôi không muốn gặp chị.]

[Tối 6 giờ, tôi đến cửa công ty đón em.]

Cô vuốt giao diện, ngay đến câu [Tôi không đi! Chị ăn một mình đi, đừng phiền tôi, tôi không muốn gặp chị.]. Giờ phút này, cô lại thấy nó vô cùng chướng mắt. So với những câu Isabella, đều là dỗ dành, không hề nóng nảy còn rất kiên trì.

Điều này lại vô tình khiến cô rơi vào đau khổ, giày vò. Cô rất áy náy, áy náy vì trước khi đã đối xử như vậy với Isabella.
1

Hơn nữa, Trác Thế Tuyết nhớ lại câu nói của Isabella lúc ở tiệm ăn, chị ấy thực sự buông tha cho mình sao? Lẽ nào, lần gặp mặt khi ấy là lần cuối cùng? Isabella sẽ không quấy rầy mình nữa, vậy có nghĩa là chị ấy mãi mãi sẽ không xuất hiện mặt cô nữa ư?"

Cô nên cảm thấy vui mừng mới phải chứ?
1

Tại sao lại luôn thấy đau đớn như vậy, tim đau đến mức sắp bóp nghẹt luôn rồi.
3

Thật sự rất thống khổ, toàn thân đều ngứa ngáy. Chưa kể, càng kéo dài sẽ càng thêm mãnh liệt.

Nếu Isabella thật sự thay đổi thì sao? Liệu cô đã bỏ lỡ duyên phận cả đời thì sao? Lỡ cô đánh mất người thực sự yêu mình thì sao?

Càng nghĩ, Trác Thế Tuyết càng hoảng sợ. Không quá một ngày, cô đã rơi vào tuyệt vọng.

Cô luôn ước Isabella đừng xuất hiện trước mặt mình, vì Isabella không khác nào âm hồn lảng vảng. Hiện tại được như ý nguyện, cô lại chẳng thấy vui sướng, trong đầu đều là Isabella, trong lòng cũng chỉ có chị ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chỉ cần cô cúi đầu, là cô có thể quay về bên cạnh Isabella.

Chỉ cần cô cúi đầu...

Cô thật sự điên rồi.

Trác Thế Tuyết hồn bay phách lạc xin nghỉ phép. Đi trên đường, người đến người đi, chỉ mình cô là thấy cô đơn.

Cô đến tiệm bánh ngọt gần đó, muốn ăn chút đồ ngọt để giải toả tâm trạng. Lúc cô vừa đặt chân vào cửa tiệm, có một cô gái tóc bạc lướt qua, khiến cho cô chú ý. Theo bản năng, cô bắt lấy tay của đối phương.

"Này! Isabella?"

Người kia giật mình ngoái lại nhìn cô, chỉ là một gương bình thường, không có khuôn mặt góc cạnh Châu Âu như Isabella và cũng không xinh đẹp bằng chị ấy.

"Xin, xin lỗi..."

Trác Thế Tuyết nhanh chóng rụt tay về. Vì nhận ra bản thân nhận nhầm người mà thấy xấu hổ. Đồng thời cũng thấy hổ thẹn vì sự kỳ thị bên trong của mình với vẻ ngoài của người khác nữa.

Nhưng, biết làm sao bây giờ?

Cô đã kỳ vọng vào cái bắt lấy khi nãy là người kia. Và rồi khi xoay người lại, người đó sẽ là Isabella với nụ cười rạng rỡ cùng với khuôn mặt kiều diễm. Tươi cười ôm lấy cô vào lòng.

"Hức..."

"Sao cô lại khóc vậy, cô ổn chứ?" Nhân viên của tiệm bánh thấy Trác Thế Tuyết vô thức rơi lệ, có chút lo lắng liền hỏi han, còn đưa khăn giấy cho cô nữa.

Trác Thế Tuyết cầm lấy khăn giấy, vùi mặt vào đó mà gào khóc đau thấu tâm can.

Isabella, Isabella, Isabella!

Isabella không còn xuất hiện nữa. Cô cảm thấy bản thân như con chó bị vứt ở ven đường, không biết đường về nhà. Những trụ cột chống đỡ cho cuộc sống trong trái tim cô giờ đã sụp đổ. Isabella đã ban cho cô vô vàng dịu dàng và tận cùng thống khổ. Suy cho cùng, chẳng thể tìm ra người nào đối xử với cô như vậy nữa. Không một ai có thể bước vào trái tim cô nữa.

Hãy để cô quay về, trở về bên cạnh Isabella. Làm chó cũng được, làm nô lệ cũng được, cái gì cũng được hết. Cô thật sự quá thảm hại rồi...
13



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện