Giữa khuya.
Chỉ có mỗi khoa cấp cứu của bệnh viện là ầm ĩ. Còn lại từ các phòng bệnh của khoa đều truyền đến tiếng ngáy của bệnh nhân.
Chu Bác Hàn do miệng vết thương đã bớt đau, anh rơi vào giấc ngủ sau khi uống thuốc giảm đau. Lúc này đã hoàn toàn say giấc nồng, không hề hay biết chuyện gì xảy ra.
Một y tá đẩy xe đi vào, cô không đánh thức Chu Bác Hàn dậy mà đi thẳng đến chai nước biển treo ở đầu giường. Không muốn làm anh ta thức giấc, cô thay chai nước biển, cắm kim tiêm vào. Sau đó, cô y tá lấy từ túi ra một lọ thuốc nhỏ, dùng kim tiêm hút chất lỏng bên trong ấy rồi tiêm vào ống truyền nước.
Hoàn thành nhiệm vụ, y tá nhẹ nhàng khép cửa lại và bỏ đi.
Như thể cô chưa từng xuất hiện.
Kể từ ngày Trác Thế Tuyết buông lời tàn nhẫn với ba mình. Những ngày sau đó hai người không ngừng gọi điện cho cô nhưng cô không bắt máy. Nếu đổi lại là trước đây, cô không dám nghĩ có ngày mình sẽ hành động như vậy.
Nguyên nhân là do đâu, đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể hình dung được. Nếu quay ngược lại, liệu cô có vì những lời khiêu khích của Isabella mà quay lưng lại với ba mẹ mình không.
Hoặc vì một nguyên nhân sâu xa khác. Cũng rất có thể là do Isabella xuất hiện ở buổi xem mắt, để cô có dịp nhìn rõ bộ mặt thật của ba mẹ mình. Nếu không vì những lời ấy, cô vẫn sẽ cho rằng hai người họ làm nhiều thứ như vậy đều là vì yêu mình và nghĩ cho mình.
Trác Thế Tuyết quay lại làm việc như lẽ thường. Nhưng tâm trí không ngừng suy nghĩ, rối tung loạn xạ. Hết nhớ Isabella, lại nhớ tới hành động lỗ mãng của mình với ba mẹ. Dẫn tới việc, cô cứ bị phân tâm suốt đoạn đường mang tài liệu đến văn phòng sếp.
"Ê, cô nghe gì chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vụ gì?"
"Trác Thế Tuyết đơn vị chúng ta đó, chẳng phải đang hẹn hò với Hạ Đồng à?"
"Gì? Hai người họ đều là nữ mà?"
"Cô chưa biết chuyện này sao? Trời ạ, thông tin của cô chậm quá đó."
Lúc Trác Thế Tuyết đi ngang qua cầu thang, đột nhiên nghe thấy có người đang đứng tán dóc lại còn nhắc đến tên mình. Cô dừng bước.
"Chà, hoá ra là bê đê. Chậc chậc..."
"Đâu ra, nghe đâu là Trác Thế Tuyết theo đuổi Hạ Đồng. Mà Hạ Đồng với trưởng phòng của bộ phận cô ấy đang là một đôi."
"Hoàng Chí Huân á?"
"Đúng thế, Trác Thế Tuyết là người thứ ba. Tôi không ngờ cô ấy lại là loại người như vậy."
"Mẹ ơi, đã bê đê còn là người thứ ba. Thật ghê tởm!"
Trác Thế Tuyết nghe được đoạn hội thoại ấy, trong đầu chợt hiện ra buổi hội tụ lần đó. Vào đúng buổi tối đó, cô gặp mặt Hoàng Chí Huân, cùng một cô gái có vóc dáng rất giống Hạ Đồng đang khoác tay một người đàn ông lạ.
Bọn họ vốn dĩ là một đôi?
Lẽ nào người đàn ông cô thấy tay trong tay với Hạ Đồng đêm đó, lại chính là Hoàng Chí Huân? Nhưng Hạ Đồng với cô đã hẹn hò được hai năm rồi kia mà, sao có thể? Có khi nào, trước khi hẹn hò với cô, Hạ Đồng và Hoàng Chí Huân từng quen nhau không?!
Hạ Đồng bắt cá hai tay? Nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Theo lý mà nói, nếu người yêu của mình thích người khác, vậy nửa kia của họ có cảm nhận được không?
Trác Thế Tuyết càng nghe càng thêm bủn rủn tay chân. Rất nhiều lần, cô muốn xông ra biện hộ cho mình nhưng xét theo góc nhìn của bọn họ, cô lại là người thứ ba và còn là người đồng tính. Cô biết lấy gì để biện hộ, bảo rằng tất cả không phải là thật?
Càng biện luận, chỉ càng thêm tệ.
Trác Thế Tuyết cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng của mình. Nhắc nhở bản thân nhất định không được xúc động, hít sâu vào hướng về phía văn phòng của lãnh đạo.
"Đặt tài liệu sang đây đi. Tiểu Tuyết, tôi có chuyện muốn nói với cô." Trong lúc Trác Thế Tuyết đặt tài liệu xuống, đang định rời đi thì bị lãnh đạo gọi lại. "Tuy tôi chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây là chỗ làm việc, vẫn nên chú ý một chút."
"Vấn đề riêng tư tôi không màng tới. Nhưng tốt nhất là tránh làm ảnh hưởng đến hình ảnh công ty."
"..."
Trác Thế Tuyết không nói gì, lẳng lặng rời khỏi phòng. Cô bóp trán, hiện tại toàn thân cô vô cùng bức bối, tại sao chuyện này lại diễn ra? Mới có một ngày mà tin đồn đã truyền khắp nơi, ngay cả lãnh đạo cũng biết nữa! Cô trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác. Không chỉ có thể, chuyện cô là người đồng tính khiến cả công ty được một phen thất kinh.
Tuy trước đó cô với Hạ Đồng cũng không hẳn là kiêng dè, nhưng chỉ có vài đồng nghiệp biết, quan hệ khá tốt nên không có khả năng là do bọn họ nói năng hàm hồ. Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Không được, cô phải tìm Hạ Đồng hỏi cho ra lẽ. Giữa em ấy và Hoàng Chí Huân suy cho cùng là gì?
Thời điểm mà cô bước nhanh đến văn phòng của Hạ Đồng, từ phía xa bắt gặp Hạ Đồng đang đứng trước cửa cười đùa vui vẻ. Cảnh tượng ấy làm mắt cô cay xè, cô mất hết lý trí hùng hổ xông tới.
"Hạ Đồng!"
"Thế, Thế Tuyết?"
Trác Thế Tuyết bắt lấy cánh tay Hạ Đồng, chỉ vào Hoàng Chí