Công ty dược phẩm Dietrich có sức ảnh hưởng rất lớn ở thị trường quốc tế, nó bao gồm tất cả các bệnh viện mà công ty đầu tư vào, tuyển dụng những bác sĩ có năng lực trên toàn cầu với mức thù lao cao nhất trong ngành dưới danh nghĩa bệnh viện. Người phỏng vấn của bệnh viện lại chính là Isabella Dietrich, các bác sĩ được thông qua bởi cô ấy sẽ được ký vào một bản hợp đồng cụ thể, quyền lợi trong hợp đồng bao gồm mạng sống của một con người, từ lúc sinh con cho đến khi nghỉ hưu, họ sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Có rất nhiều sinh viên y khoa muốn xin vào làm trong các bệnh viện thuộc sở hữu Công ty dược phẩm Dietrich. Điều này làm cho tiêu chuẩn càng được nâng cao thêm, nếu không có công nghệ y tế hàng đầu hay các loại giấy tờ xuất sắc thì không ai xứng đáng làm việc với Isabella Dietrich.
Thành ra, các bác sĩ làm việc ở bệnh viện đều là nhân tài xuất sắc, người nước ngoài cũng rất nhiều. Phí khám bệnh và thuốc men lại càng đắt đỏ, những người đưa tới đây chữa bệnh hoặc là người sắp chết, hoặc là kẻ lắm tiền. Bệnh viện này chỉ có một chi nhánh nhỏ ở Trung Quốc, chuyên về mắt, tim mạch và mạch máu não. Còn có phòng khám ngoại trú Tâm thần kinh và Tâm lý học lâm sàng có trụ sở chính tại Đức.
"Good afternoon, Dr. Isabella." [Chào buổi chiều, bác sĩ Isabella]
Mới bước vào cửa tự động bệnh viện, liền có ngay một vị bác sĩ đi ngang qua chào hỏi Isabella. Chị ấy mỉm cười lịch sự gật đầu chào lại vị bác sĩ chào đón mình, còn Trác Thế Tuyết đang lẽo đẽo theo sau chị ta thì đang hiếu kỳ nhìn xung quanh bệnh viện.
Tuy bệnh viện chi nhánh không tính là lớn, nhưng phong cách kiến trúc rất quý phái. Đây là do Isabella đặc biệt thuê một kiến trúc sư người Ý thiết kế, trông nó như một phòng trưng bày nghệ thuật hơn là bệnh viện.
"Ba em đang ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, đi theo tôi."
Isabella rất tự nhiên, nắm tay Trác Thế Tuyết, độ ấm từ tay của Isabella truyền đến. Trác Thế Tuyết hay giật thót trước hành động ấm áp đột ngột này, nhưng cô lại liên tưởng tới bộ mặt khác Isabella...
Tại sao con người thường có nhiều mặt như vậy? Thật sự, rất khó để hiểu được tấm lòng của Isabella.
Phòng chăm sóc đặc biệt ICU nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, nơi có vài người đang thoi thóp chờ mong những bác sĩ đại tài cứu họ sống lại. Trác Thế Tuyết vừa bước vào, cô không khỏi cảm thấy khó chịu, khắp nơi nồng nặc mùi thuốc khử trùng, hơi lạnh xộc vào mũi. Nơi đây có khá nhiều ca tử vong, có nhiều người vì không thể qua khỏi mà thông qua nơi này liên lạc với nhà tang lễ lo phần hậu sự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến việc ba mình được trị liệu ở nơi như này, Trác Thế Tuyết không kìm được nước mắt mà vỡ oà. Cô bị Isabella lôi đi, nước mắt không ngừng tuôn.
"Ba tôi... Ông ấy vẫn ổn chứ?"
Hỏi đến vấn đề này, Isabella không đáp lại cô, chỉ nắm tay dắt cô đến một căn phòng.
Mẹ Trác Thế Tuyết đang lim dim bên cạnh giường bệnh, nghe có tiếng chân, bà lập tức bừng tỉnh. Thấy con gái mình đến, bà liền mỉm cười.
"Tiểu Tuyết! Ông ơi, xem ai tới này?"
Trác Thế Tuyết nhìn ba mình nằm trên giường bệnh, Isabella buông tay cô ra, cô khóc lóc lẩy bẩy bước qua đó. Ba Trác Thế Tuyết hé mắt, quay sang nhìn mặt, miệng nặn ra một nụ cười.
"Ba, con là tiểu Tuyết đây. Ba thấy thế nào? Có khoẻ hơn không?"
"..."
Ba Trác Thế Tuyết chỉ biết nhìn cô cười, môi ông mấp máy nhưng nửa chữ vẫn không thốt ra được.
"Ông ấy bị sao vậy? Sao ông ấy không thể nói?" Trác Thế Tuyết nức nở vuốt mái tóc lấm tấm bạc của ông, trông ông ấy đã già đi nhiều, hoàn toàn khác hẳn vẻ hung hăng chất vấn Isabella ở tiệm ăn. Nét mặt yếu ớt đến mức như thể chỉ việc thở thôi đã đủ làm ông kiệt sức. "Ba, ba làm sao vậy? Con xin lỗi... Là do con không tốt, con không phải cố ý không bắt máy của ba, ba nói với con điều gì đi..."
"Triệu chứng của nhiễm trùng đường tiểu, mới đầu là suy tim, dần dần đến nhồi máu não." Isabella đứng bên giường giải thích. "Nhồi máu não làm tổn thương gần hết các chức năng não của ông ấy, kể cả chức năng ngôn ngữ, thành ra ông ấy không thể nói chuyện. Tôi có nhờ kỹ thuật viên hỗ trợ định hình lại hệ thống ngôn ngữ cho ông."
"Ông ấy hiện cũng không thể cử động, vì đang trong trạng thái liệt nửa người."
"Vậy ông ấy liệu còn trở lại như bình thường không? Isabella, tôi xin chị hãy cứu ba tôi..." Trác Thế Tuyết nắm tay Isabella, gào khóc van xin. "Tôi nhớ ông ấy, dù có thế nào, ông ấy vẫn là ba tôi..."
"Thế Tuyết, giáo sư Y đã giúp chúng ta rất nhiều rồi." Mẹ Trác Thế Tuyết ngồi bên cạnh lên tiếng, bà cũng già đi rất nhiều. Tóc đen không giấu nổi những mảng tóc bạc, trên mặt lại xuất hiện thêm nếp nhăn. "Giáo sư đã sử dụng công nghệ của công ty cô ấy tu bổ lại phần trí nhớ cho ông ấy. Bằng không, ông ấy không tài nào nhớ nổi con là ai đâu, ông ấy còn nhìn con cười, trước đây mẹ tới, ông chẳng còn nhận ra ai."
Trác Thế Tuyết nghe xong, cô quay sang nhìn Isabella, ánh mắt dịu đi vài phần.
"Tôi sẽ cố hết sức chữa trị cho ba em, chỉ là ngay lúc này em có đồng ý hay không mà thôi."
Isabella không nói ra hết, Trác Thế Tuyết sốt ruột bấu chặt vào quần áo. Nhìn không khác gì đứa con nít đang bất lực.
"Sao chị nói vậy, chỉ cần chữa khỏi cho ông ấy. Bất cứ điều gì tôi cũng chấp nhận..."
"Tình hình của ba em rất phức tạp, tiểu Tuyết à." Isabella thở dài. "Lúc nhập viện, ông đã bị nhồi máu não, tình trạng không mấy khả quan. Tôi tốn không ít công sức khôi phục lại trí nhớ cho ông ấy, em phải biết rằng bộ não con người là thứ rất tinh vi, một khi nó hư thì việc sửa còn khó hơn là dựng lại, không tài nào cứu vãn nổi."
"Tôi vận dụng công nghệ do mình phát minh ra, cấy ghép ký ức thông qua máy tính, phục khắc tình cảm của tôi với em, sẵn sửa lại phần ký ức tình cảm giữa ba và em nữa. Nói cách khác, hiện tại ba em nhìn em chỉ biết cười, đa phần cảm xúc của ký ức đều dựa vào ký ức của tôi."
"Cái, cái gì..." Trác Thế Tuyết ngỡ ngàng nhìn Isabella. "Thế... Thế ông ấy... có còn là ba tôi không?"
"Ông ấy vẫn là ba em, tôi chỉ sửa phần nào của trí nhớ thôi. Ông ta nhớ rất rõ hồi em còn nhỏ, nhưng phần ký ức khi trưởng thành lại bị mất." Isabella nói tiếp. "Tôi đã thử nghiệm qua, tôi bảo mẹ em đưa cho ấy xem hình em còn nhỏ, ông ấy liền có phản ứng, có điều hình em khi lớn, ông chỉ nằm im."
"Nhưng... nhưng..."
Trác Thế Tuyết cảm giác như đầu mình sắp nổ tung, cô hơi chếnh choáng khi phải tiếp nhận sự thật này. Đây là có ý gì, Isabella lấy ký ức của chị ta cấy ghép vào đầu ba mình, ấy chẳng phải gần phân nửa ký ức của ba cô là của Isabella sao?
Ký ức về cô?!
"Cho nên tôi mới bảo còn xem liệu em có đồng ý hay không?" Thái độ của Isabella xem như đây không phải chuyện hệ trọng gì, nhưng rõ ràng mỗi một câu chị ta thốt ra đều có trọng lượng đối với Trác Thế Tuyết. "Hôm qua ông ấy vừa làm phẫu thuật ghép thận xong, hiện tôi đang chờ kỹ thuật viên sửa lại chức năng ngôn ngữ cho ông. Chức năng ấy có liên quan mật thiết đến tư duy và phức tạp hơn nhiều việc tu bổ lại trí nhớ."
"Chị! Chị chữa trị chức năng ngôn ngữ cho ông ấy, lẽ nào cũng dựa vào bản gốc là chị sao?!" Trác Thế Thuyết có chút kích