"Đó là do em dễ bị khống chế, dễ dàng kiểm soát, tôi chọn em là vì những người kiểu như em không hề có sức phản kháng nào."
Đối với những lời này Trác Thế Tuyết không biết nên bày ra vẻ mặt nào, trong lúc cô chần chừ, Isabella khoanh tay đặt lên bàn, nhìn Trác Thế Tuyết đầy trìu mến .
"Tiểu Tuyết, em biết tôi thích làm gì nhất không?"
"Làm, làm gì..."
Với cái nhìn tha thiết của Isabella với Trác Thế Tuyết mà nói nó vô cùng kinh hãi, trước kia không phải chưa từng thấy qua.
"Chính là ngắm em." Khoé miệng Isabella khẽ nhếch lên, sau đó lại chầm chậm nặn ra một nụ cười, "Có điều lúc này nhìn em, tôi chỉ cảm thấy..."
"Không được." Isabella thở hổn hển, trong mắt mờ mịt, "Tôi đã rất cố kiềm chế dục vọng của bản thân mặt em vậy kia mà."
"Cái con người biến thái này... Khoan đã chị!?"
Đây là lần đầu tiên Trác Thế Tuyết nhìn thấy bộ dạng mất khống chế của Isabella, trời ạ, người phụ nữ này, đây là chỗ công cộng mà!
"Tôi chịu đựng vất vả lắm." Isabella nắm tay thành nắm đấm, trên trán nổi cả gân xanh, "Ba năm nay tôi chưa từng yêu thêm bất kỳ ai, tôi chỉ sống nhờ vào ảnh chụp của em, tôi đối với rất chung thuỷ, tiểu Tuyết à."
"Tôi, tôi... Tôi không cần sự chung thuỷ của chị, tôi muốn về nhà... Ông chủ thanh, thanh toán!" Trác Thế Tuyết bị cái hành vi điên rồ của Isabella dẫn đến đầu óc rối loạn, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, thêm nữa khi đứng lên hai chân run cầm cập đã tố giác tình trạng tâm lý của cô.
"Tiểu Tuyết, bàn của cháu đã được thanh toán rồi."
"Chị, cái con người này, sao mà giống kẹo mạch nha thế không biết." Trác Thế Tuyết hoảng loạn thu dọn đồ đạc, đeo túi vào toan rời đi, "Tiền tôi sẽ trả lại cho chị, thêm cả bữa tối hôm kia ở tiệm đồ Nhật nữa..."
Cô vừa ra đến cửa quán rượu thì bị tên vệ sĩ kia chặn lại.
"Bourn, đưa cô ấy lại đây." Isabella gõ nhẹ lên mặt bàn ăn, đưa ra mệnh lệnh.
Bourn so với Trác Thế Tuyết cao hơn hai cái đầu, bả vai Trác Thế Tuyết lại một lần nữa bị đè xuống, xoay mạnh người cô đưa trở lại chỗ bàn ăn, ngồi ở phía đối diện Isabella.
"Isabella, chị buông tha cho tôi có được không... Tôi, tôi ngày mai còn phải đi làm..." Cô hoàn toàn không thể đánh đồng mình với một nhà tư bản như Isabella được, ngồi không vẫn có thể kiếm ra tiền.
"Tôi có thể xin nghỉ giúp em."
Trác Thế Tuyết thở dài, đôi khi cô cảm thấy nói chuyện với Isabella như là đàn gảy tai trâu vậy, cô thở dài một hơi, "Phải làm gì thì chị mới không còn xuất hiện trước mặt tôi đây? Tôi thật sự không muốn có liên hệ gì với chị nữa, chị nói chị thích kiểu người giống như tôi, vậy thì cứ ai đó giống tôi là được, chỉ cần không phải tôi thôi."
"Tôi hứa sẽ không giám sát em như trước kia nữa, nên là em quay về đi được không?" Isabella bày ra bộ mặt uất ức, "Tôi thề, tôi sẽ không đưa mấy thứ dụng cụ tinh linh vào đầu em, cũng không gắn định vị vào cơ thể em, càng không theo dõi điện thoại em, không nhìn trộm mạng xã hội, không xem tin nhắn, không can thiệp em cùng người khác qua lại, em muốn như nào được như nấy, chỉ cần em đồng ý trở về thôi."
"Chị nói xem tôi làm sao mà tin chị?" Trác Thế Tuyết cầm lấy điện thoại của mình, "Tôi còn chưa hỏi chị, từ khi nào đã theo dõi điện thoại của tôi? Nếu nói không theo dõi thì tấm ảnh chụp tôi chụp lén không lý nào lại nằm trong USB chị gửi được, chị cho tôi là con ngốc chắc?"
"Em bé thông minh quá." Isabella cười trêu chọc, sau đó tự ngẫm nghĩ, "Tôi cũng quên mất mình theo dõi bao lâu rồi, đại khái từ lúc em mới điện thoại tôi liền cho cài, Android không có gì khó cả, huống chi ở viện nghiên cứu có người am hiểu thiết bị phần mềm."
"Ý, ý của chị là gì?" Trái tim của Trác Thế Tuyết như chìm vào đáy bể, "Tôi mới mua điện thoại, đó là lúc tôi vừa chạy trốn được một tháng, chị liền..."
"Tôi rất lo lắng cho sự an toàn của em, tiểu Tuyết ạ." Isabella nói thiếu điều rơi nước mặt (cơ mà ai biết đấy có phải diễn hay không), "Tiếp đó tôi rất sợ em sẽ lại ghét tôi, cho nên, tôi không dám nói."
Trác Thế Tuyết vẫn cảm thấy chóng mặt