Thật ra thời điểm Trác Thế Tuyết còn ở đại học đã có một khoảng thời gian bị chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm, khi cô biết kết quả mình mắc bệnh cũng chẳng lấy làm lạ, nguyên do bắt nguồn từ việc cô là con một trong gia đình, sự cưng chiều của người trong nhà dành cho cô không phải giả, ba mẹ đều yêu thương cô hết mức nhưng đi kèm với nó chính là yêu cầu cực kỳ cao.
Nói theo một cách đơn giản, Trác Thế Tuyết vẫn nhớ rõ, hồi còn học tiểu học vì đến lớp học thêm vào giờ tối muộn, sáng hôm sau cô còn có bài kiểm tra toán hàng tuần, vì cô không được ngủ đủ giấc dẫn đến việc ngủ gục ngay trong giờ kiểm tra, nên chỉ viết được một đề bài đã đem nộp, lúc chờ phát bài ra thì có 19 điểm.
Rõ ràng chuyện này bắt nguồn từ việc đến học thêm muộn, lớp học thêm là cho ba mẹ yêu cầu, nói thế nào vẫn là do ba mẹ, nhưng vì cô ngủ gật trong giờ làm kiểm tra nên bị điểm kém, lúc đưa bài kiểm tra cho ba mẹ xem liền ăn một trận nhừ tử.
Đó là lần đầu tiên cô bị đánh, có thể bắt đầu chính từ khoảnh khắc ấy, ba mẹ liền phát hiện ra đó là cách giáo dục cô tốt nhất, về sau mỗi lần cô làm sai điều gì, không phải bị ba mẹ quở trách thì là vừa mắng vừa đánh, bọn họ vì sợ Trác Thế Tuyết không nghe lời, lo sợ cô không ngoan ngoãn học hành, sẽ không thi đỗ đại học, không có tương lai.
Nỗi lo âu của ba mẹ hình thành một Trác Thế Tuyết âu sầu, từ đó về sau nền giáo dục bắt đầu áp lực và khủng khiếp hơn. Tan học không cho phép Trác Thế Tuyết ra ngoài chơi vì sợ sẽ chậm trễ việc học, không cho phép Trác Thế Tuyết qua lại với bạn bè vì sợ cô sẽ bị dạy hư, bọn họ lo lắng càng nhiều, không gian sinh hoạt của Trác Thế Tuyết ngày càng ít đi.
Tình trạng đó vẫn tiếp tục diễn ra ngay cả khi Trác Thế Tuyết đã vào đại học, còn một chuyện rất buồn cười trước đó nữa, chính là dù cho tiểu học, sơ trung hay cao trung, ba mẹ đều vì không muốn Trác Thế Tuyết phải thi quá xa nên đã dùng quan hệ đút lót cho Trác Thế Tuyết đến học một trường tốt ở gần nhà.
Đại học cũng thế, ba mẹ vẫn muốn cho Trác Thế Tuyết học ở trường Đại học trong thành phố, dẫu biết rằng mấy trường đại học đó cực kỳ tệ hại, lại rất kém, với thành tích của Trác Thế Tuyết quả thật xứng đáng với ngôi trường tốt hơn thế.
Lúc điền nguyện vọng, Trác Thế Tuyết vì biết trường đại học kia rất tệ nhưng lại không dám cãi lời ba mẹ, mà do bạn cùng bàn của cô hiểu rõ chuyện gia đình cô, nên cuối cùng cô vốn đã sợ nay càng sợ thêm vì hành động của người bạn cùng bàn, giúp cô sửa lại nguyện vọng.
Không phải do cô viết, mà chính là cô bạn cùng bàn.
Cô bạn ngồi bên còn nói: Nếu ba mẹ cậu có hỏi thì cứ nói đổ lỗi cho mình, cậu không thể học cái trường đại học ấy, chính ba mẹ đang hại cậu.
Cũng chính nhờ vậy, mà Trác Thế Tuyết có thể thoát khỏi cuộc sống bị sắp đặt của ba mẹ, nhưng cô vẫn bị ba mẹ quát mắng suốt cả kỳ nghỉ hè, chờ đến lúc cô vào đại học, ba và mẹ yêu cầu cô phải mỗi ngày đều phải gọi về nhà, mới một ngày không đánh mà mẹ cô đã bắt đầu đối xử lạnh nhạt và thô lỗ với cô rồi.
Tinh thần cô tiều tuỵ hẳn, cứ nghĩ đã thoát khỏi tầm kiểm soát của ba mẹ nhưng thực chất vẫn luôn bị quản thúc, cô ăn không ngon ngủ cũng không yên, đi học thì lơ đễnh, tình trạng xem ra vô cùng tồi tệ.
Trác Thế Tuyết nằm ở ký túc xá cả một ngày không thèm động đậy, bạn cùng phòng của cô cho rằng đã xảy ra chuyện, gặng hỏi mãi cô mới kể chuyện xuất phát từ khi nào, tất cả mọi người đều căm ghét cái cách giáo dục của ba mẹ cô, nhưng không thể làm gì được vì đây là chuyện gia đình của người ta.
"Hay là cậu thử đi gặp bác sĩ tâm lý đi? Có triệu chứng mất ngủ là cực kỳ nghiêm trọng rồi." Nhan Chiêu Đệ nói, cậu ấy là một trong những người bạn cùng phòng của cô, trông có hơi béo, đeo kính, nhưng lại tốt bụng, rất dịu dàng, lại rất lắm chuyện.
"Đúng đó, ây, trùng hợp sao trường chúng ta vừa mới mở một phòng tư vấn tâm lý, nghe bảo ở đó thi thoảng sẽ có vài vị bác sĩ nước ngoài tới để tư vấn tâm lý" Đồng Tâm Hạn ở bên cạnh cũng phụ hoạ thêm, "Mình nghe nói vị bác sĩ kia còn cực kỳ đẹp nữa đấy."
"Vấn đề không phải là xinh đẹp hay không, đi nào, mình dìu cậu đi, để xem có cải thiện tình trạng chút nào không." Nhan Chiêu Đệ vừa nói vừa đỡ Trác Thế Tuyết dậy, Trác Thế Tuyết không có phản ứng gì, là vì cả người cô còn đang bận nhớ đến chuyện hôm qua mẹ mình đối xử lạnh nhạt lại còn thô lỗ với cô.
——————————————————————————————————————————————————————
"Chà, xem ra cần phải uống thuốc để điều trị." Vị bác sĩ với mái tóc bạch kim nhìn cô, sau đó hướng về hai người bạn cùng phòng nói, "Chứng mất