Hè đến, đem theo những cơn mưa rào bất chợt.
Ngồi trong văn phòng, tôi ngẩn ngơ ngắm cơn mưa trắng xóa bên ngoài cửa kính. Gần tám giờ tối, thành phố đã lên đèn, hòa cùng cơn mưa mang theo nỗi buồn man mác.
Ở lại cơ quan muộn đã trở thành thói quen.
Phương dạo gần đây rất hay tìm tới nhà, tôi không có cách nào ngăn cản cô ấy, nên chỉ đành vạ vật ở văn phòng thật muộn rồi mới về. Ăn uống vì thế mà không điều độ, báo hại dạ dày lại bắt đầu biểu tình.
Tôi uể oải gục trên mặt bàn, mở điện thoại vào facebook như một thói quen.
Em đã bỏ chặn tôi rồi, nhưng tôi cũng không dám kết bạn lại với em. Thế nên như một kẻ bám đuôi, hàng ngày tôi lén lút vào trang cá nhân của em, xem từng chiếc ảnh, dòng trạng thái mà em cập nhập.
Ở phía dưới mỗi bài đăng của em đều có rất nhiều lượt thích và bình luận, trong đó có Bảo.
Hai người họ nói chuyện thật sự rất vui và tự nhiên, thậm chí không ngần ngại khi có những đồng nghiệp khác bình luận châm chọc, gán ghép. Tôi cũng muốn được như vậy, dẫu chỉ là đồng nghiệp thôi...
Tôi thật sự không đủ kiên nhẫn xem hết những đoạn bình luận qua lại đó, ghen tị đã dâng ngập đáy lòng.
Thu dọn đồ trên mặt bàn, tôi cầm ô, chuẩn bị ra về.
Con xe cà tàng hỏng rồi, tôi cũng chẳng thèm sửa, gần một tháng nay bắt xe buýt đi làm. Dù sao tôi cũng chẳng đi đến đâu cả, quanh đi quẩn lại chỉ có con đường từ nhà đến cơ quan mà thôi.
Cuộc sống của tôi, nhàm chán đến vậy đấy.
Mưa thực sự rất to.
Tôi mở ô, toan bước vào màn mưa tầm tã, đột nhiên cánh tay lại có người níu lấy.
"Em đi cùng được chứ?"
Kinh ngạc nhìn Lan Nhi, thật lâu sau mới bối rối hỏi: "Sao em vẫn còn ở đây? Chị tưởng em về cùng mẹ lâu rồi."
Em lắc đầu, miệng cười khẽ. "Không có."
"Bảo không đón em sao? Giờ em đi gì về?" Tôi xem đồng hồ, cũng muộn lắm rồi.
"Em đi xe buýt."
"Ừm, chị cũng vậy. Thế mình đi cùng nhé?"
Thật lâu rồi không đi cùng nhau gần đến vậy, dường như cũng chẳng có mấy lần trò chuyện với nhau. Đa phần đều là tôi dõi theo em, lén lút nhìn em cười vui với người khác mà tim cũng hạnh phúc theo.
Tôi thật ngốc, nhưng tôi thật sự khó lòng từ bỏ được tình cảm đơn phương của mình.
Cả hai đi dưới màn mưa lạnh, tôi vẫn như cũ nghiêng ô che cho em, còn mình thì đã ướt cả một bên vai áo. Tim đập thật nhanh, khoảnh khắc này tôi muốn vĩnh viễn kéo dài. Tuy hơi hèn mọn, nhưng được ở cạnh em thêm một chút thì cũng không sao cả.
Đến bến xe buýt, tôi rũ rũ mái tóc đã ẩm ướt, dè dặt hỏi em: "Có lạnh không?"
Em lắc đầu, nhìn tôi một hồi. Tôi lúng túng lảng tránh ánh mắt em, sợ rằng thêm chút nữa tâm sẽ lại không an tĩnh.
"Sao cùng đi chung dưới ô mà chị lại ướt hết vậy?" Em hỏi.
"Chắc do chị cao hơn em."
Tôi gượng gạo cười, mắt tìm kiếm bóng dáng chiếc xe buýt trong màn mưa đêm trắng xóa.
Em cúi đầu rút trong túi xách một tập giấy khô, bất ngờ vươn tay, thấm thấm lên vai áo tôi. Tôi giật mình, cơ thể cứng lại, cũng không dám tùy tiện nhúc nhích.
"Phải cẩn thận chứ. Dính mưa là dễ ốm lắm đấy." Em đối với tôi thật dịu dàng.
"Cám ơn, để chị tự lau."
Sợ rằng bản thân sẽ nảy sinh những ảo giác hoang đường, tôi nhận lấy khăn giấy, tự lau vai áo mình. Em cũng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đứng cạnh tôi.
Xe buýt đỗ xịch tới.
Mặc dù tôi và em không cùng tuyến, nhưng tôi vẫn lựa chọn đi theo em. Đã muộn rồi, để em một mình, tôi thật sự không yên tâm.
Hình như em biết, nhưng cũng không bóc mẽ.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên xe.
"Dạo này chị vẫn hay về muộn như vậy hả?" Em đột ngột hỏi.
Tôi nói dối. "Cũng thỉnh thoảng thôi."
Giọng em thật nhỏ, dịu dàng như hòa cùng với tiếng mưa, "Dạ dày chị thế nào rồi?"
"Đã ổn hơn rất nhiều."
Cả hai lại cùng im lặng.
"Mai kỷ niệm thành lập, chị có đi không?" Vẫn là em phá tan bầu không khí gượng gạo giữa chúng tôi.
"Chị cũng chưa biết."
Mai là cuối tuần, tôi muốn về thăm sư cô, nhưng không đi thì cũng ngại với sếp.
"Phòng hạch toán có tiết mục gì vậy? Em thấy chị Yến thần bí lắm." Em tủm tỉm cười.
"Cũng không có gì. Anh Tùng sẽ hát đơn ca, nghe nói là vừa đàn vừa hát quyết tâm cua được gái."
"Ừm, anh ý hát không hay bằng chị. Em cứ tưởng sẽ được nghe chị hát chứ."
Trái tim tôi lại đập rộn ràng. Một tháng qua dù không hề yên tĩnh, nhưng chẳng nghĩ là sẽ chỉ vì một lời nói vu vơ của em mà trở nên khẩn trương.
"Phòng em thì diễn kịch. Em vào vai một cái cây." Em bật cười, tôi biết đó là chủ ý của em.
"Xinh vậy mà mọi người nỡ để em đóng cái cây thật hả?"
"Nhẹ nhàng nhất mà, không có lời thoại."
Đã lâu rồi, tôi mới cảm thấy mình cười thật sự thoải mái.
"Đến nhà em rồi. Ừm, em xuống nhé." Em nhìn tôi, không hiểu sao tôi lại cảm thấy trong con ngươi xinh đẹp ấy có một chút luyến tiếc. "Mai gặp lại."
Tôi ngẩn ngơ, gật đầu cười. "Ừ, hẹn em ngày mai."
Mưa đã ngớt. Em xuống xe rồi, vẫn còn ngoảnh lại vẫy tay với tôi. Mà tôi cũng không bối rối khi bị em bắt gặp mình vẫn đang lén dõi theo em, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười vẫy lại.
Cơn mưa mang em đến, rồi thật nhanh để em rời đi.
Tôi nhìn ghế trống bên cạnh, luyến tiếc hơi ấm ngọt ngào