Gọi Dượng Là Chồng

Bà Dì Đến Thăm


trước sau



Hôm thứ bảy, cô nghe Lam Dương Vũ nói sẽ dẫn mình đến một chỗ, chỉ có cô và ông, Bạch Phong Thần vì bận một số chuyện nên không thể đi cùng.
Trước mắt cô là một bệnh viện tâm thần, khá lớn và nổi tiếng trong thành phố.

Cô đứng trước cổng bệnh viện, ngớ người không hiểu vì sao ông lại dắt cô đến đây, nhưng cô cũng không lên tiếng hỏi.
Gió thoang thoảng thổi làm bay vài sợi tóc của cô, chúng nó rối rắm vào nhau như những suy nghĩ của cô lúc này ở trong đầu.
Cũng không thể khẳng định là đi đâu, chỉ có thể đoán mò là ông dẫn cô đi thăm một người quen nào đó, có thể là bạn của ông hoặc cũng có thể là có một việc gì đó cần vào nơi này.
Bước vào bên trong, cô nhìn cảnh tượng xung quanh rất hổn loạn, có người còn đang đút thuốc, có người còn bị một bệnh nhân tâm thần nào đó loạn xạ mà cắn vào tay họ, những trường hợp này khi vào đây sẽ gặp không ít.
Lam Y mắt láo lia nhìn xung quanh, lòng cô nôn nóng bồn chồn không hiểu chuyện gì, đến lúc này mới dám bẽn lẽn cầm tay ông hỏi : " Ba, sao lại dẫn con đến đây "
Lam Dương Vũ để hiện rõ nét u sầu trên khuông mặt, ông sờ nhẹ vào đầu cô, chất giọng ảm đạm : " Thăm mẹ con "
Thăm mẹ?
Tại sao bà ta lại ở đây, bà ta bị tâm thần sao?
Nghe ông nói xong, lòng cô bỗng rạo rực một phen.


Cảm giác đau đớn trống trãi bủa vậy thân thể.

Lam Y không thể tin được là sẽ có ngày hôm nay, ngày tận cùng của mẹ cô.

Xem như cuộc đời bà đã kết thúc rồi, tất cả mọi thứ đều kết thúc trong bệnh viện tâm thần.
" Thả tao ra...thả ra, tao không có bị bệnh "
Như Tuyết nằm trên giường bệnh, bà ta bị các người bác sĩ tại đó kèm chặt trên giường bệnh, người giữ hai tay người giữ hai chân.

Ấy vậy mà bà vẫn dùng hết sức để vùng vẫy, phải cực khổ lắm bác sĩ mới tiêm được cho bà ta một liều thuốc an thần.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, bà ỉu xìu xuống trong phút chốc, đôi mắt mơ hồ rồi ngủ một giấc sâu.

Thân thể bà gày gò, xanh xao, nhìn trông rất yếu ớt, ấy vậy mà vẫn có sức để chống đối được bác sĩ.

Thiết nghĩ bà ăn bao nhiêu đều là để dành năng lượng cho những lần đấu tranh này hết.
Lam Y đứng sau lớp cửa kính, nhìn bà đang vật lộn với những cơn đau khi bị chích thuốc.

Lòng đau thắt nhưng một giọt nước mắt cũng không thể rơi.
Bà ta như vậy là đang phải trả hết nghiệp mà tự mình đã gây nên, vì vậy không đáng để dang tay dung túng cho bà ta bất kì một lần nào nữa.
" Ba, chúng ta về thôi " Lam Y kéo nhẹ bắp tay ông, giọng điệu u buồn não nề.

Cô không muốn thấy những cảnh tượng trước mắt mình thêm giây phút nào nữa.
Ông vỗ nhẹ vào bàn tày cô, gật đầu rồi đưa mắt nhìn bà ta đang nằm ngủ mê man trên giường bệnh.
Lam Dương Vũ đưa cô ra về nhưng cũng có chút lưu luyến.
Ông không đưa cô về nhà mình mà đưa cô thẳng về Bạch Gia, rồi ông cũng về lại căn nhà ở ngoài thành phố, không vào Bạch Gia nghỉ ngơi một chút.
" Ba không vào nhà sao? " Lam Y thấy ông vừa đưa cô về đã chuẩn bị đạp ga đi tiếp, cô vịn cửa xe ló đầu vào hỏi ông.
" Không, ba bận một chút, con vào nhà trước đi " Ông nhìn cô, cười âu yếm.

Ánh nhìn chan chứa biết bao sự yêu thương và cưng chiều.

" Vâng, ba chạy xe cẩn thận ạ " Cô nghe ông nói vậy thì trưng ra bộ mặt buồn chán chê, môi chề ra nũng nịu.
" Con vào nhà đi, đứng ở đây một chút lại cảm lạnh đó " Ông vẫn chưa nỡ chạy xe đi khi thấy cô cứ đứng buồn bã ở đó, đứng chôn chân một chỗ không di dời.
" Vâng ạ " Cô gật nhẹ đầu rồi xoay người đi vào trong.

Mặc dù cô không muốn vào đi vào trong, nhưng vì phải nghe lời ông nên cô mới đi.
Một lúc sau, cô ngồi trên ghế sofa, ăn trái cây mà hắn gọt sẵn và để trong tủ lạnh.
Cô đã ngồi trên ghế sofa và ăn trái cây được hơn ba mươi phút rồi, nằm uể oải trên

ghế chán nản cũng không biết làm gì, đành gọi điện cho Hi Vãn rủ cô đi chơi.
Vừa mở điện thoại định gọi điện cho Hi Vãn, chưa kịp gọi đã có người gọi đến.
Trên màn hình điện thoại hiện rõ tên của Bạch Phong Thần, hắn gọi đến làm gì nhỉ?
" Em nghe đây " Lam Y nằm dài trên ghế, giọng nói uể oải rót vào tai hắn.
" Em mau chuẩn bị đi, anh về thì sẽ chở em đến một nơi " Bạch Phong Thần nói với cô, giọng hắn gấp gáp có phần phấn khởi.
Nghe hắn nói vậy, cô cũng không có ý định hỏi gì thêm.

Chỉ kịp nói với hắn thêm vài câu nữa thì cúp máy để sửa soạn theo lời hắn yêu cầu.
Lam Y do không biết hắn sẽ đưa mình đi đến nơi nào, cô chỉ sửa soạn đơn giản.

Trang điểm thật nhẹ nhàng, chọn một chiếc váy đen tuyền, hai dây có phần hơi to và cổ áo vuông vức.

Thoáng nhìn qua đã rất hoàn hảo, cô còn định lấy máy làm tóc uốn cho tóc bồng bềnh và đẹp hơn, nhưng nhìn lại thì bộ váy này sẽ hợp hơn với mái tóc đơn giản.

Lam Y dùng một sợi dây thun đen để buộc tóc, chỉ là một kiểu tóc thấp và thả mái lơi bồng bềnh ở phía trước cũng đủ khiến hàng trăm chàng trai đổ gục.
Lam Y nhìn vào gương, vén nhẹ mái tóc sang hai bên để thấy rõ gương mặt sáng sủa này của mình, nháy nhẹ mắt cũng tự khiến mình gục ngã.
Chuẩn bị xong thì đi xuống nhà đã thấy một thân hình cao lớn ngồi chiễm chệ trên ghế, hắn vắt chéo chân đôi mắt nhìn xa trông rộng.

Cô nhẹ nhàng đi lại, xoay một vòng trước mặt hắn rồi vui vẻ hỏi : " Em xinh không? Chiếc váy này hợp với em chứ? "
Hắn quan sát thật kĩ lưỡng, tưởng đâu rằng hắn đã săm soi kĩ đến mức chiếc váy của cô bị thủng vài lỗ to tròn trĩnh rồi.
Sau một lúc hắn mới nhìn cô rồi chỉ vỏn vẹn nói một câu : " Đẹp "
Lam Y bị hụt hẫng bởi câu nói cụt ngủn của hắn, làm ra vẻ mặt không vui.


Cô nói : " Chỉ vỏn vẹn vậy thôi à? "
Phong Thần cười đểu nói tiếp, giống như cô đang cắt ngang lời hắn nói vậy : " Em không mặc gì thì sẽ đẹp hơn đấy "
" Cái tên vô sĩ này!! "
Cô ngại ngùng định lao đến đánh hắn vì bản tính vô sĩ đó lại trổi dậy.

Đúng thật là Lam Y không biết lượng sức mình, cứ bỏ mạng mà lao đến thôi.
Và chuyện gì đến cũng sẽ đến...
Hắn ôm chặt lấy eo cô, không kiên nể mà đánh và mông cô một cái, giọng điệu đó của hắn khiến cô muốn cắn chết hắn ngay tức khắc : " Đêm qua có vẻ vẫn chưa đủ nhỉ? "
" Anh không được làm bậy " Lam Y mau chóng nói.
" Em nghĩ em có thể ngăn cản được cậu nhỏ của anh? " Hắn dùng ngón tay của mình vuốt ve khuôn mặt khả ái của cô, dù chỉ là chạm nhẹ nhàng cũng đủ khiến cơ thể cô rợn sóng.
" Hôm nay " bà dì " của em đến " Mặc dù cô không thể ngăn cản hắn nhưng có một thứ có thể ngăn cản hắn.

Mặc kệ hắn có hưng phấn đến mức nào cũng sẽ không thể động vào người cô.
" Thật sao? " Bạch Phong Thần nghe cô nói xong toàn thân liền suy sụp, vẫn chưa tin được nên muốn hỏi lại một lần nữa để xác minh.
Cô chỉ cười mỉm chi rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn đưa ra bộ mặt u ám nhìn cô, không muốn tin.

Mấy ngày qua, hắn còn chả có thời gian động chạm đến người cô, ấy mà đêm qua chỉ mới vận động một chút thì hôm nay bà dì đáng ghét ấy lại xuất hiện.

Vậy là hắn phải ăn chay hơn bốn ngày nữa sao?
Cuộc sống này quá tàn nhẫn rồi!!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện