Bầu trời ban trưa rất trong xanh, ánh nắng xuyên qua làn sương mù mùa thu, giống như một thanh kiếm chia cắt sự mờ nhạt của thành phố. Toàn bộ cửa sổ kính sát sàn phía bên trái thư phòng cực kì sạch sẽ, màu xám xanh phía chân trời cùng màu hoàng lục của sân gôn giao nhau phía ngoài cửa sổ.
Bên trong thư phòng đang được mở máy sưởi, ấm áp đến mức người ta có thể dễ dàng quên đi làn gió thu se lạnh bên ngoài, nhưng dường như vẫn không thể quên được sự lạnh lẽo trong lòng.
Tạ Điệt ôm cánh tay dựa vào cánh cửa, không cởi khẩu trang, đôi mắt lộ ra hơi híp lại, rất có hứng thú mà nhìn hình ảnh “ấm áp” của hai người phía sau bàn làm việc – bọn họ không coi ai ra gì mà dựa gần như vậy. Người đàn ông hai mắt đang nhắm lại, đầu ngửa ra phía sau, đôi tay của cô gái trẻ đang chạm vào mặt anh, chóp mũi dường như sắp chạm vào gương mặt anh. Tóc cô ta xoã ra, không kiêng nể gì mà rũ xuống ở bả vai anh.
Giây tiếp theo có phải là sắp hôn nhau không?
Ban ngày ban mặt, lại còn đang trong phòng làm việc, thiệt là khá nhã hứng.
Ta Điệt giấu khoé môi cong lên sau lớp khẩu trang, cô không nhìn nữa, rũ mi đếm mấy hoa văn trên sàn gỗ.
“Giang tổng, tôi tình cờ gặp Tạ tiểu thư trên đường, nên dẫn cô ấy……..”
Mặc dù Thành Chí Dũng chỉ kịp thốt ra một câu, nhưng lượng thông tin chứa trong đó cũng đủ bùng nổ khiến Kỷ Du Chi và vợ đang quay mặt ra ngoài cửa sổ lập tức quay đầu lại, cũng khiến người đàn ông ngồi sau bàn làm việc nãy giờ vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời khuyên của bác sĩ, đang nhắm chặt hai mắt tịnh dưỡng phải phạm quy.
Ngoại trừ Meggie, người không biết trọng lượng của ba chữ “Tạ tiểu thư”, cô nàng không hề có bất kỳ sự chuyển động nào.
Giang Trạch Dư mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy bộ dạng cúi đầu của Tạ Điệt, anh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô trong một giây, hai giây, ba giây.
Anh đột nhiên nghiêng đầu, né tránh hai tay đang ôm lấy đầu mình của Meggie, nhưng ánh mắt không rời khỏi người đang đứng ở cửa.
Cửa thư phòng đang mở, Thành Chí Dũng lần này biến khéo thành vụng, tự tay tạo ra cánh đồng Tu La đẫm máu này, làm gì còn dám nán lại lâu, anh ta chỉ vội vàng đặt xấp tài liệu lên bàn, vẻ mặt ngơ ngác muốn rời khỏi thật nhanh: “Cái đó…..Giang tổng, đây là bản ghi âm cuộc họp, anh……khi nào anh có thời gian thì nghe nha. Ah……tôi còn có việc phải đi trước”.
Vừa nói xong, Giang Trạch Dư còn chưa kịp gật đầu, anh ta cứ như bôi dầu vào lòng bàn chân mà bỏ chạy với tốc độ của một người lớn tuổi đi bộ.
Ở góc bên kia thư phòng, Kỷ Du Chi, người đang đứng cạnh cửa sổ vừa trải qua một chuyện khiếp sợ ngắn ngủi, hận không thể cho bản thân 2 cái tát.
Mẹ nó vậy mà cũng đụng phải?
Tơ hồng còn chưa kịp giăng đã bị lửa đốt.
Cậu ta bất chấp hai bàn tay đang run rẩy đến nỗi làm đổ hơn nửa tách trà, liều mạng nháy mắt với Cố Lan ra hiệu để xác định suy đoán của cô vợ.
— Vợ ơi em đoán không sai, “Tạ tiểu thư” này chính là “Tạ tiểu thư” đó đó, là “Tạ tiểu thư” duy nhất giống như cơn ác mộng trong đời Giang Trạch Dư, Tạ Điệt!
Cố lan hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái, đáp lại bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
— Vô nghĩa, em còn có thể không biết sao?
Vừa mới nãy còn làm ra vẻ là người tuân thủ lời dặn của bác sĩ, hiện tại thì nhìn người ta không chớp mắt, ánh mắt lưu luyến không có ý định dời đi, còn có thể là Tạ tiểu thư nào nữa chứ.
Cố Lan ngay sau đó liền nhìn về phía cửa.
Tạ đại tiểu thư của Tạ gia ở Bắc Kinh, Tạ Điệt, mỹ mạo có một không hai, khí chất xuất chúng, tuy trước đây cô chưa nhìn thấy qua người thật nhưng lại từng nghe kể quá nhiều nên cũng có chút ấn tượng – ví dụ như, vị đại tiểu thư này tính tình kiêu ngạo từ nhỏ, không thích nói chuyện với người khác.
Cô ấy là blogger thời trang, thường vung tiền như rác, tiêu xài hoang phí.
Còn nữa, cô còn làm cho CEO của Trạch Ưu, Giang thần Giang Trạch Dư mất hồn mất vía, cam tâm tình nguyện mà chờ đợi 5 năm.
Hiện giờ vị đại tiểu thư xinh xắn trong truyền thuyết đang đứng trước cửa, tuy rằng cả người chỉ để lộ ra đôi mắt nhưng Cố Lan biết, Meggie có lẽ phải dừng cuộc chơi.
Cô nàng thầm thở dài trong lòng, nếu không phải Meggie đối với Giang Trạch Dư có ấn tượng khắc sâu trong hôn lễ của cô, sau đó nhiều lần nhắc tới trước mặt cô, cô tuyệt đối sẽ không để cô bạn thân của mình tới tranh giành trong vũng bùn này.
Nhưng hiện tại xem ra đây thật sự không phải bùn lầy tầm thường, dù sao ánh mắt của Giang Trạch Dư cũng không lừa được người.
Cố Lan thở dài, đặt tách trà trong tay lên giá sách, sau đó đi ra sau bàn làm việc, kéo Meggie vẫn còn đang bàng hoàng bước ra ngoài.
Khi đi qua cửa, cô khẽ gật đầu với Tạ Điệt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn giải thích: “Tạ tiểu thư, tôi là vợ của Kỷ Du Chi, Cố Lan. Meggie là bạn của chúng tôi, cũng là một bác sĩ tiềm năng. Hôm nay cô ấy tình cờ đến để xem đôi mắt của Giang tổng”.
Ai ngờ cô không giải thích thì thôi, vừa giải thích xong thì người nãy giờ vẫn đang cúi đầu đếm hoa văn trên sàn nhà bỗng nhiên ngẩng lên.
Ngón tay Tạ Điệt vô thức cuộn lại, móng tay nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay.
Cô nâng đôi mắt, tỉ mỉ đánh giá cô gái trẻ đang được Cố Lan dẫn đi.
Cô gái trạc tuổi cô, mái tóc đen dài buông xuống như thác nước trên vai, lông mày thanh tú, dáng người không cao, chỉ đến khoảng chân mày cô, ước chừng……một mét sáu.
Cô gái mặc một bộ váy liền áo màu hồng nhạt, mềm mại và trang nhã.
Một mét sáu, màu hồng, học ngành y.
Tạ Điệt nheo mắt, đột nhiên hỏi: “Cô thích Trương Ái Linh?”
Meggie không biết chủ nhân của đôi mắt hút hồn trước mặt mình là ai, nghe vậy cũng không có phản ứng, “……sao?”
“Tôi nói, cô thích xem Trương Ái Linh sao?”
Trương Ái Linh? Nhiều cô gái thuở mới yêu thường thắp đèn ngủ lén lút đọc sách vào những đêm trằn trọc, phải không?
Như vậy có được coi là thích không?
Maggie không hiểu gì vẫn gật gật đầu, còn chưa kịp nói câu gì liền bị Cố Lan lôi kéo vội vàng đi xuống lầu – người vừa đặt câu hỏi trầm mặc một lúc, khoé môi lộ ra một tiếng cười khẽ.
Người cao 1m6, thích màu hồng nhạt, thích đọc Trương Ái Linh, học y.
Thì ra thật sự có người như vậy.
Trước cửa sổ sát đất, Kỷ Du Chi sắc mặt phức tạp đang nhìn Tạ Điệt bịt kín cả người, ban đầu còn lúng túng vì nhiều năm không gặp, muốn hay không thì cũng phải chào hỏi một cái, lúc này lại thấy cô vợ bỏ chạy thì không rảnh lo cho hai người trong phòng này, vội vàng chạy nhanh xuống lầu đuổi theo.
Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, âm thanh đóng cửa, mở cửa phía dưới lầu liên tục vang lên, tiếng gió rít gào nhiều lần lùa vào phòng.
Ánh mặt trời không quá chói mắt, gió thu vẫn thôi, trong phòng làm việc rộng lớn cuối cùng chỉ còn lại hai người, một ngồi một đứng, cách xa nhau.
Chiếc đồng hồ quả lắc cổ điển phía trên tủ sách đang lắc lư, thời gian chậm rãi trôi qua, không ai nói với ai lời nào.
Có thể là ba phút, có thể là năm phút, mười phút, vẫn là người đang ngồi thiếu kiên nhẫn: “Tạ Điệt? Cô…..tới thăm tôi?”
Giọng điệu của ba chữ cuối cùng khá phức tạp, lộ ra sự chờ mong lẫn không tự tin khiến anh cũng khinh thường chính mình.
Giang Trạch Dư có chút căng thẳng chờ cô trả lời, giống như sợ nghe được câu trả lời tiêu cực, anh liên tục đổi chủ đề: “Khụ khụ, tại sao cô không trả lời tin nhắn lần trước của tôi?”
Tạ Điệt không nói chuyện, chỉ tháo khẩu trang vừa lạnh vừa ẩm ướt xuống, có lẽ là bị hơi thở trong lúc hô hấp làm ướt một ít – dù sao mùa thu khô ráo ở Bắc Kinh không có khả năng này.
Hôm nay
cô không trang điểm, khuôn mặt mộc mạc như bầu trời, nước da hơi tái, đôi môi hồng nhạt tuy không có khí sắc nhưng cô trẻ ra mấy tuổi so với kiểu trang điểm đậm thường ngày.
Trong không gian tĩnh mịch, cô liếc nhìn hình nhân y khoa màu trắng đặt ở góc bàn của anh, rồi đưa mắt nhìn đến giá sách, cuốn thứ ba bên trái ngăn thứ hai, gáy sách khắc 4 chữ nhỏ “Khuynh Thành Chi Luyến”.
Ánh mắt cô nhìn theo cuốn sách và di chuyển đến chiếc ghế đẩu dưới tủ sách.
Bọn họ trước đây có phải đã có nhiều buổi chiều cũng giống ngày hôm nay không? Hoặc có thể, chỉ có hai người?
Cô gái đưa cho anh một hình nhân tượng trưng cho nghề nghiệp của cô và giấu những cuốn sách yêu thích của mình ở chỗ anh. Khi anh ở phòng làm việc, cô ấy sẽ nằm đọc sách linh tinh, chiếc ghế đôn được dùng để lấy những cuốn sách ở tầng trên, hoặc có thể, là anh lấy giúp.
Cô ấy có thể nằm trong lòng anh làm nũng như một đứa trẻ, hoặc có thể hôn vào gương mặt anh; sau đó, cô ấy có cười với anh như cô đã từng không?
Bên cửa sổ kính trong suốt sát sàn, tấm rèm màu hồng đang lặng lẽ treo lơ lửng, Tạ Điệt đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nhớ đến một đoạn miêu tả trong một cuốn sách khác của Trương Ái Linh.
Năm đó khi đọc đoạn này, cô chỉ cảm thấy dòng chữ thể hiện rất rõ sự nhạy cảm của một người phụ nữ nên đã chép lại vài lần.
Nhưng hôm nay đoạn văn kia cứ vậy mà từng bước từng bước trỗi dậy từ đáy lòng cô.
“Chiếc oto trên đường vào đêm khua, gió nhẹ sương trắng vỗ vào mặt như bông phấn. Cuộc nói chuyện trong xe cũng nhẹ nhàng văng vẳng, chuẩn phong cách Anh, trong chốc lát, Rose biết rằng cô đã mất anh”.
Phải không?
Có lẽ là vậy.
Cũng tốt. Con người cô quá mức phức tạp, trong lòng lại có quá nhiều chuyện giấu kín, cô không có cách nào để ở bên anh khi mang theo một hành trang nặng nề và nguy hiểm như vậy.
Chuyện đó có gì lạ đâu, không phải đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày cô hoàn toàn trở thành quá khứ của anh, còn anh hoàn toàn thuộc về một người khác, thuộc về một cô gái đơn giản có thể cho anh hạnh phúc đơn thuần.
Tạ Điệt đột nhiên dứt khoát kéo chiếc kính râm xuống giấu đi đôi mắt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười: “Àh, tôi bận quá nên quên mất. Hôm nay tôi chỉ là đi ngang qua chứ không có ý gì khác. Chuyện lần trước là tôi sai lầm, anh đừng quá để tâm”.
Sai lầm?
Phía sau bàn làm việc, Giang Trạch Dư nghe thấy câu trả lời có lệ của cô, trái tim treo lơ lửng cả tuần nay không khỏi chìm xuống, giống như rơi xuống mương không đáy, hoặc bị hố đen có lực hút cực lớn cuốn vào, sau khi tê dại và đau đớn, bất ngờ tạm thời bất tỉnh.
Đúng vậy, tất cả sự hoảng sợ và trằn trọc của anh, anh ngày ngày mơ thấy nụ hôn rung động mà anh hằng mong ước, chẳng qua lại chỉ là sai lầm của cô mà thôi, hoặc trong mắt Tạ tiểu thư, người đã ở nước ngoài 5 năm, hành động đó không có gì đáng nói.
Cũng giống như vừa cho một quả táo ngọt, lúc sau lại cho một cái tát, đây chính là điều tổn thương nhất.
Giang Trạch Dư đột nhiên nhớ tới cảnh trong đoạn video của cô mà anh vừa xem, sau khi hôn anh, cô không chút lưu tình nói rằng cô đang tìm bạn trai, anh lúc ấy chỉ giận vì những lời nói đùa làm tổn thương người khác của cô, lúc này mới nhận ra đó hoàn toàn không phải là trò đùa.
Anh dừng lại một chút, đưa tay ấn vào trái tim mình như thể nhận ra sự thật – hóa ra cô vẫn luôn dắt mũi anh kể từ khi gặp lại.
Làm tốt lắm, sau 5 năm, năng lực và sự nhẫn tâm của cô vẫn không thay đổi. Vậy thì tại sao anh phải mong chờ hết lần này đến lần khác và vẫn ôm hy vọng với cô?
Ánh nắng pha lẫn chút bụi lọt vào qua cửa sổ kính sát sàn, Giang Trạch Dư buộc mình không nhìn cô nữa, nhắm mắt hờ hững dựa vào lưng ghế, giọng nói của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng và cứng rắn: “Oh, vậy àh, nếu đã như vậy thì mời Tạ tiểu thư cứ tiếp tục đi ngang qua”.
Anh nói xong, người đứng ở cửa dường như im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới khẽ “ừm” một tiếng, xoay người bước xuống lầu.
Cô không bước nhanh, từng bước từng bước, những bước đi vững chắc như cứa thẳng vào tim anh, mỗi bước đều khiến mạch máu anh như vỡ ra, tim anh như bị bắt giữ, giống như đêm mưa 5 năm trước, cô cầm ô rời đi, tiếng bước chân kia dù là dưới tiếng sấm vang dội vẫn rõ ràng đến mức khiến tim anh đau nhói.
Thậm chí rất lâu sau này, thủ phạm đánh thức anh lúc nửa đêm chính là những tiếng bước chân chắc nịch.
Giống như The Ring.
Ngay cả khi cô rời đi cũng có bản lĩnh làm anh không được yên lòng.
Giang Trạch Dư siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu quét hết tài liệu trên bàn xuống đất, ấm trà bằng gốm màu lục lam rơi khỏi giá đựng cốc bằng gỗ, rơi xuống đất gây nên một tiếng “xoảng” thật lớn, vỡ vụn từng mảnh.
Âm thanh sắc bén cuối cùng cũng bao phủ được tiếng bước chân rời đi của cô, không còn quấy rầy tâm trí anh, hơn nữa còn cho anh một chút năng lực tư duy.
Năng lực tư duy này khiến anh ngay lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.
Vừa rồi cô đang ở trong thư phòng, tại sao lại đeo kính râm?
Sau một hồi choáng váng, kẻ tự ti ngồi sau bàn làm việc đột ngột đứng dậy, đẩy ghế ra và chạy như điên.
Anh mặc kệ tầm mắt mờ mịt, chạy thẳng xuống hai tầng lầu, cuối cùng chặn người định mở cửa rời đi.
Mười hai giờ, chiếc đồng hồ quả lắc thời trung cổ trên lầu bắt đầu vang lên tiếng chuông đầu tiên trong số mười hai tiếng chuông, Giang Trạch Dư không chút do dự đưa tay ra nắm lấy vai Tạ Điệt, thẳng thừng xoay người lại, tay phải giơ lên, tháo chiếc kính râm che mắt của cô xuống.
Tạ Điệt cắn môi, kinh hoàng hốt hoảng.
Âm thanh của đồng hồ quả lắc đánh đủ mười hai lần, không nhiều không ít, không nghiêng không lệch.
Giang Trạch Dư hai tay run rẩy, nhẹ nhàng dùng ngón tay cái thô ráp lau giọt nước mắt trên khóe mắt đỏ hoe của cô gái, vừa rồi trong lòng tràn đầy tức giận và bất mãn, giờ phút này tất cả đều hoà tan thành mềm mại và đau đớn.
Anh đối với cô thật sự không có cách nào.
“Điệt Điệt, sao em lại khóc?”
Tác giả có điều muốn nói: Thấm thoắt năm năm đã có một “êm ái”, chao ôi …