Tác giả: Chung Cận
Thể loại: Hiện đại thực tế, chút showbiz, gương vỡ lại lành, thiếu niên nghèo bị người vu hãm ở tù 2 năm sau trở thành tổng tài - blogger thời trang, thâm tình, HE
Độ dài: 57 chương + 7 NT + 8 NT cp phụ
Tình trạng: Hoàn edit
Người đàn ông hoàng kim được hoan nghênh bậc nhất của Bắc Kinh vừa tiếp nhận phỏng vấn. Việc anh phá lệ trả lời vài câu hẳn cũng làm hàng triệu trái tim thiếu nữ mong chờ. Vậy mà anh lại mỉm cười trước câu hỏi hiện tại và nửa vời về mối quan hệ sâu sắc nhất trong quá khứ: người ấy từng là “cơn gió đêm thổi qua khiến mặt hồ gợn sóng”.
Chỉ có vậy thôi. Không hơn. Giang Trạch Dư quả nhiên lạnh nhạt, bạc tình. Lòng anh thật đúng như mặt hồ tĩnh lặng. Mà đến người sâu sắc nhất, khiến anh để tâm nhất cũng chỉ như một ngọn gió làm mặt hồ trong anh gợn nhẹ rồi lập tức yên tĩnh. Bao trái tim thiếu nữ bỗng chốc vụn vỡ…
Nhưng có ngờ đâu, lòng Giang Trạch Dư lại còn lạnh giá, còn tĩnh lặng hơn cả mặt hồ trong suy nghĩ của mọi người. Từ khi bị vu oan ngồi tù 2 năm, trở về thì cha vì lao lực kháng án cho anh nên đã qua đời, lòng anh chết lặng, sớm đã như mặt hồ mùa đông, mặt nước phủ đầy băng giá.
Chỉ có Tạ Điệt biết bản thân mình là một gợn gió tưởng chừng yếu ớt nhưng lại đủ sức làm mặt hồ vốn đã đông thành tuyết ấy, bỗng chốc lay động.
Phải! Tạ Điệt chính là gợn gió mà anh nhắc đến. Là người đã sưởi ấm trái tim anh mà cô cũng chính là người một lần nữa làm rét run cõi lòng anh. Người con gái ấy bên anh 3 năm rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ anh bên bờ hồ nơi họ đã trao nhau cái hôn đầu tiên.
Người con gái ấy, nay đã trở về! 5 năm xa cách, 5 năm không một chiếc tin, cô vẫn xinh đẹp như vậy, lại thêm thập phần khí chất sáng ngời…
Tạ Điệt từ Mỹ trở về với công việc là blogger thời trang, lại vô tình trong sự sắp xếp của ai đó, trở thành blogger chịu sự quản lý từ công ty của Giang Trạch Dư… Hợp đồng này cũng quá cẩu huyết rồi! Chân trước đá anh không thương xót, ngày gặp lại, anh chàng gầy gò chịu thương chịu khó khi xưa đã trở thành người đàn ông bao cô gái mơ ước, nay lại là kim chủ mà Tạ đại tiểu thư cũng đôi lúc phải xuống nước, ôm đùi.
Không chỉ ngoại hình thay đổi tỷ lệ thuận theo độ dày của túi tiền mà tính tình anh cũng ngoan độc hơn, ăn miếng trả miếng hơn, không còn là A Dư ngoan ngoãn của cô ngày xưa. Anh giờ đây cũng biết tức giận, biết trả đũa và cũng vô sỉ hơn ngàn vạn lần.
Giang Trạch Dư hiểu rõ sau 5 năm xa cách, anh đã từ người yêu trở thành “người yêu cũ, người yêu cũ, người yêu cũ, người yêu cũ”. Bốn cái cũ ấy như bốn vết dao khoét sâu vào lòng anh nhưng cũng chẳng thể làm rỗng trái tim chỉ rung động vì cô.
Thời gian 5 năm ấy là không đủ để anh quên đi cay đắng năm nào, khi lời khẩn cầu cuối cùng: “Em đừng đi xa quá. Hãy đợi anh đến tìm em.” chìm nghỉm giữa cơn mưa nặng hạt, khi anh biết nơi cô đến nhưng cả một chiếc vé máy bay cũng là quá sức… (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Nhưng 5 năm có là gì khi tình yêu là quá lớn, khi mỗi câu nói vu vơ của cô trên mạng xã hội đều trở thành động lực phấn đấu cho anh kiếm thật nhiều tiền để mua hết mọi thứ đặt trong căn phòng dành cho cô.
Tạ Điệt vẫn biết rời xa anh từng đấy năm là bao nhiêu vật đổi sao dời. Kệ sách nhà anh giờ đặt hẳn tiểu thuyết của Trương Ái Linh, lại có chiếc ghế nhỏ đặt bên cạnh, rèm cửa phòng anh màu hồng. Hẳn người con gái anh yêu thấp hơn cô và có trái tim thiếu nữ ngọt ngào hơn cô nhỉ… A Dư của cô đã không còn là chàng trai yên tĩnh năm xưa mà cô thích gối đầu lên xem phim những buổi chiều tà… Năm ấy cô quyết định ra đi thì hẳn phải hiểu người đàn ông tốt như thế, giờ đây cô “nghĩ cũng đừng nghĩ” sẽ có lại được.
Liệu có ngọn gió nào đủ lớn lại sẽ mang họ về lại với nhau? Liệu ngọn gió tưởng chừng đã trở thành hoài niệm xưa cũ ấy có đủ sức để thổi bùng lên lần nữa trong anh tình yêu và ánh sáng?
Cả vô tình lẫn cố ý, họ lại cứ xuất hiện trước mặt nhau. Hết hiểu lầm đến thương nhớ, rốt cuộc họ vẫn nhận ra họ cần nhau nhiều như thế nào. Những đắng cay, những nỗi sợ hãi của quá khứ không cản lại được họ cho nhau một cơ hội, cũng là một sự cứu rỗi cho chính linh hồn mình.
Giang Trạch Dư và Tạ Điệt về bên nhau cũng là lúc bức màn bí ẩn của quá khứ cũng được vén lên. Vì sao Giang Trạch Dư thuở thiếu niên lại phải ngồi tù? Vì sao Tạ Điệt lại nhất quyết chia tay với anh? Và liệu họ phải đối mặt với những sự thật ấy như thế nào? Mời mọi người đọc “Gợn gió đêm” để tự tìm câu trả lời nhé.
“Gợn gió đêm” được Chung Cận phát triển tình tiết khá nhanh nên nội dung gãy gọn, những biến số được giải quyết nhanhchặt chẽ làm người đọc không bị lâm vào trạng thái ức chế khi nhân vật phản diện xuất hiện. Cá nhân mình thấy đây là ưu điểm của truyện này.
Một điểm nữa mình thích ở “Gợn gió đêm” là những phân đoạn bộc tả nội dung nhân vật được viết rất sâu sắc và diễn tiến phù hợp với thực tế, làm người đọc xót xa với một tấm thâm tình của một chàng trai từ thuở 20 cơ hàn đến khi trở thành người đàn ông hoàng kim trong mắt bao người. Dù có đau lòng nhưng không thể trách được sự lựa chọn của một cô gái tuổi đôi mươi, rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi rốt cuộc họ cũng tỏ tường và tin tưởng nhau, cho nhau cơ hội để đối mặt với quá khứ và đối diện với tương lai.
Nói tóm lại, “Gợn gió đêm” không có nội dung quá mới lạ, đặc sắc nhưng đặc tả nội tâm nhân vật khá tốt và diễn biến hợp lý, thích hợp với những bạn thích kiểu nhân vật thâm tình, dám yêu dám tranh đấu.
Bình luận truyện