Đối với vô số người ăn dưa trên mạng, buổi tối hôm nay là một đêm bùng nổ thông tin, miễn cưỡng bỏ điện thoại di động xuống, Tạ Điệt đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.
Cô quỳ trên ghế sô pha, lấy một chiếc khăn lớn lau tóc cho Giang Trạch Dư: “Chuyện của chúng ta hai ngày nay ầm ĩ như vậy, em đoán có lẽ Chu Dịch đã phát hiện gì đó”.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng có thể Chu gia cần phải dùng nhiều thời gian hơn để tìm hiểu mối quan hệ của hai người, cũng cho họ đủ thời gian để chuẩn bị. Nhưng bây giờ trên Weibo ồn ào náo nhiệt như vậy, hầu như tất cả mọi người đều ăn dưa chuyện này, Giang Trạch Dư lại nằm trong danh sách chú ý của Chu gia, muốn không bị phát hiện cũng khó.
Tạ Điệt vừa nói vừa trùm khăn lên đầu người đàn ông, xoa loạn tóc anh cho hả giận: “Em chỉ là muốn anh an ủi em, ai bảo anh đăng loạn xạ lên Weibo chứ? Việc của anh đã rất vất vả mới hoàn thành, nếu kế tiếp Chu gia làm khó dễ, anh còn nghỉ ngơi tốt được không?”.
Tạ Điệt trước nay đều là ngoài mạnh trong yếu, lời nói thì không dễ nghe, nhưng đôi mắt lại tràn đầy đau lòng. Anh đã làm việc liên tục hơn 3 tuần, mặc dù ngày nào cô cũng điện thoại giám sát để anh ít dùng mắt hơn, nhưng giờ nhìn sắc mặt tái nhợt và tơ máu trong mắt anh, cô vẫn cứ xót xa không chịu được.
Giang Trạch Dư lấy chiếc khăn trên đầu xuống, vươn tay ôm eo người kia kéo qua, nhìn cô vẫn còn tức giận, cúi người dùng chóp mũi xoa xoa khuôn mặt cô: “Điệt Điệt, em quan tâm anh?”
Hơi thở của anh có chút nặng nề, nóng rực toả lên một bên mặt cô, lúc nói chuyện còn truyền một ít đến bên vành tai cô. Tạ Điệt bị anh làm cho bối rối, khẩu thị tâm phi (1) lẩm bẩm một câu: “Ai quan tâm anh? Em chỉ sợ cổ phiếu em nhìn trúng bị rớt giá, đời này muốn dựa dẫm sugar daddy cũng khó khăn”.
**(1): miệng thì nói như vậy nhưng tâm không phải vậy
Thật ra Tạ Điệt vẫn luôn cố gắng thay đổi, muốn tận lực trở nên dịu dàng hết mức, muốn bù đắp cho anh, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Ngay cả khi con hổ nhỏ thu hồi móng vuốt của mình, trong một lúc cũng không thể trở thành một con mèo được.
Nhưng cô lại không biết, điều Giang Trạch Dư hưởng thụ nhất chính là bộ dạng này của cô, rõ ràng đã đỏ bừng mặt nhưng vẫn cố nâng cằm giả vờ, cả người toát lên vẻ châm biếm thật sự là…….
Giang Thần, người độc thân đã lâu, rốt cuộc cũng hiểu tại sao ở phòng làm việc đủ tiện nghi và thoải mái, nhưng Kỷ Du Chi mỗi lần làm thêm ngoài giờ đều mệt như chó chết, vẫn cứ lo lắng trở về nhà.
Có lẽ có một số việc, so với giấc ngủ thì càng khó giải toả hơn.
“Đừng lo, Điệt Điệt, cổ phiếu độc quyền của em sẽ chỉ có tăng, về sau…..”Đôi mắt của người đàn ông đầy sương mù và dục vọng, giọng nói của anh cũng trở nên trầm khàn. Anh từng chút, từng chút một lấy ra chiếc khăn còn ướt từ trong tay Tạ Điệt, ném xuống thảm, sau đó trực tiếp đặt cô gái có lẽ đã đoán được phần tiếp theo, cả người đang cứng ngắc không dám nhìn anh, nhẹ nhàng nằm úp ở trên sô pha mềm mại, “Từ nay về sau, anh làm sugar daddy của em.”
Mùa đông ở Bắc Kinh rất khô và không có bão, nhưng đêm nay thì bất thường. Kính trong căn hộ có hiệu quả cách âm không tồi, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gió dữ dội còn sót lại sau khi tiếng ồn bên ngoài đã gần như im bặt.
Có lẽ chủ nhân của căn hộ bên cạnh chưa kịp thu dọn quần áo đang phơi ngoài ban công tầng mười chín, tất cả đều bị gió cuốn bay phấp phới đến giữa không trung, sau đó rơi trên ban công của các tầng khác nhau, đông một mớ, tây một mớ, có cái còn treo trên cột điện.
Mưa tuyết cùng những hạt mưa đá càng lúc càng lớn, lúc đầu va vào kính nghe âm thanh “lộp cộp” vui tai, nhưng sau đó là âm thanh “bang bang” cuồng loạn vang lên.
Một đêm mưa như vậy rất không thân thiện đối với những người qua đường còn bôn ba bên ngoài, nhưng đối với người đang làm tổ ở nhà thì càng có cảm giác an toàn, tiếng mưa rơi cùng thanh âm của mưa đá phiền lòng người tạo cảm giác thần bí ái muội trong đêm tối.
Cảm thấy bầu không khí bị quấy phá, ít nhất Tạ Điệt cũng không nhớ được tại sao tư thế của hai người đã thay đổi từ ngồi sang nằm, từ nằm sang chồng lên nhau. Cô cũng nhớ không nổi đèn phòng ăn đã tắt từ khi nào.
Cô chỉ có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp và nặng nề của người đó trong bóng tối, cũng có thể chạm đến cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của anh đang chống ở hai bên tai cô, thậm chí có thể cảm nhận được nụ hôn ý loạn tình mê và đôi môi nóng bỏng của anh.
Cô rất mau đã đánh mất lý trí, chỉ biết dùng hai tay ôm lấy cổ Giang Trạch Dư.
Mặc dù Tạ Điệt không có kinh nghiệm gì về phương diện này, nhưng kiến thức lý thuyết thì có không ít. Cô thở hổn hển, cắn môi nhìn khoảng trống trên ghế sô pha với ánh mắt không có tiêu điểm, trong
lòng mơ hồ biết rằng bước kế tiếp hẳn là bước cuối cùng.
Người đàn ông mở mắt vào thời khắc mấu chốt này, trong bóng tối, anh không thể nhìn thấy đường nét của cô gái dưới thân mình, nhưng anh thực sự có thể cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại của cô.
Anh cắn răng, miễn cưỡng dừng lại một chút. Năm ngón tay thon dài của anh luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng xoa xoa để trấn an –
“Bang” một tiếng nổ mạnh cùng với âm thanh đau đầu nhức óc của kính thuỷ tinh bị vỡ xuyên qua màng nhĩ, dây thần kinh căng thẳng của Tạ Điệt lập tức bùng lên, toàn bộ thân thể cong lên, đầu hung hăng cụng vào cằm của người đàn ông.
“……….”
“……….”
Tạ Điệt che lỗ tai đang bị đau lại, chớp chớp mắt hỏi anh: “Trên đường anh đến đây có phải vẫn luôn có mưa đá không?……….có lớn không?”
“…….lớn”.
Trong bóng tối, chóp mũi hai người dán vào nhau, sau một lúc nín thở tập trung tư tưởng, đột nhiên một cảm giác lạnh như băng từ bên ngoài truyền đến, sức gió dữ dội từ cửa sổ tầng 19 tràn vào, thậm chí còn có một ít hạt mưa lạnh buốt kéo vào.
Tiếng mưa rơi, âm thanh của gió rít, và tiếng mưa đá bên ngoài căn hộ như là phát ra từ trong một cái loa, biên độ sóng âm truyền đến bên tai không hề bị trở ngại, cứ như được mở to lên gấp 5 lần.
Tạ Điệt nuốt một ngụm nước bọt, tuy cả người cô đều bị anh bao phủ nhưng lại không có cảm giác gì. Nhưng…….Tạ Điệt chạm vào tấm lưng căng đầy cơ bắp của anh, thấp giọng hỏi: “Anh có lạnh không?”
“……….Không lạnh, tiếp tục”.
Giọng nói người đàn ông khàn khàn, ngữ khí cộc lốc, lại ôm mặt cô sờ soạng trong bóng tối.
“Ah…….”
Tạ Điệt vốn dĩ muốn cố hết sức phối hợp với anh, nhưng không kìm được bao lâu, cô chạm vào cánh tay và tấm lưng lạnh giá của anh: “Nhưng A Dư, anh nổi da gà rồi.”
“…………..”
Hai người tựa má kề môi nhau, trong đêm đông lạnh giá, không hẹn mà cùng cười lên một tiếng.
—
Thứ bị mưa đá phá vỡ là cửa kính từ trần đến sàn trong phòng khách, mặt đất gần ban công đầy những mảnh vỡ thủy tinh và băng tan.
Mười giờ tối, ban quản lý dân cư đã đóng cửa từ lâu, cả hai gọi điện rất nhiều lần theo thông tin trên mạng, mãi sau đó mới tìm được công ty sửa chữa tường nhà vẫn đang hoạt động.
Cũng may, phần kính vỡ nằm ngoài ban công, nên cũng không quá khó để thay mới. Mưa đá dần dần lắng xuống, Tạ Điệt lại mở miệng ra giá rất cao cho phí sửa chữa, nhân viên bảo trì lúc này mới tới cửa trong đêm.
Em trai thay kính chạy nhanh đến, vừa vào cửa nhìn thấy tình cảnh thê thảm thì hít sâu một hơi: “Lúc nãy hơn chín giờ tối mưa đá cực kì lớn, trên đường tới đây em thấy rất nhiều kính chắn gió của ô tô bên đường đều bị vỡ nát, nhưng mà nhà của chị cao như vậy, lại sử dụng kính xây dựng mà bị vỡ đến thế này cũng đúng là hiếm thấy. Xui xẻo quá, sợ quá nhỉ?”
Tạ Điệt liếc nhìn người đàn ông rõ ràng là dục cầu bất mãn (1) mà cau có, ý vị không rõ mà cười nói: “Đâu chỉ có sợ hãi”.
**(1): Theo nghĩ đen tức là muốn mà không được thoả mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thoả mãn.
Cô lo anh sẽ để lại bóng ma cả về thể xác lẫn tinh thần.
Khi tấm kính chắc chắn hơn được lắp lại, hai người đã triệt để lau sạch ban công và phòng khách. Tạ Điệt vừa mệt vừa buồn ngủ, nằm gục trên ghế sofa, gối đầu lên đùi Giang Trạch Dư, liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tường.
Đã là 3h30 sáng.
Bọn họ đây có được tính là bị sức mạnh của thiên nhiên chia rẽ không?
Tạ Điệt che mặt, nhịn không được cười một chút, nhẹ nhàng đẩy Giang Trạch Dư: “Đi ngủ nha?”
Giang Trạch Dư không nói gì, khoé môi nhấp thành một đường thẳng, thoạt nhìn cả người còn âm trầm hơn thời đại học.
Tạ Điệt mệt đến mức mở mắt không nổi, thật sự là lòng có dư mà lực không đủ, miễn cưỡng đứng dậy choàng tay qua cổ anh, ghé vào tai anh trấn an: “A Dư, em vẫn ở đây, cũng sẽ không chạy trốn”.
Người đàn ông nghe thấy vậy liền ôm cô vào lòng, gặm nhắm môi cô vài cái mới vùi đầu vào tóc cô nghiến răng nghiến lợi nói: “……..Ngày mai chuyển tới chỗ của anh, cửa kính rắn chắc”.
Tác giả có chuyện muốn nói: Chương sau Chu lão nhân núp lâu như vậy cuối cùng cũng lên sân khấu
nhỏ giọng bức bức một câu, bình luận nhiệt tình có liên quan trực tiếp đến việc Dư muội ăn thịt nhanh hay chậm nha.