Dù Chu Dịch tận tình khuyên bảo cũng không có tác dụng gì, sắc mặt lập tức có chút khó coi, giọng điệu cũng khôi phục lại sự bình tĩnh và không cho phép phản bác: “Đừng nghĩ đến chuyện xuất viện nữa, ba sẽ cho người trông chừng con. Hơn nữa, chuyện đó không cần con phải ra mặt, ba đã có kế hoạch. Ở lại bệnh viện, suy nghĩ thật kỹ tiếp theo nên làm gì đi.”
Ông ta nói xong, lạnh lùng bước ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang của bệnh viện tư nhân không dài và hẹp như bệnh viện công, phong cách trang trí giống khu nghỉ dưỡng sang trọng hơn. Trợ lý Lưu đang khom người chờ ở ngoài phòng bệnh, thấy Chu Dịch đi ra liền cung kính hỏi: “Chủ tịch, cậu chủ cậu ấy có khoẻ không?”
Chu Dịch đi nhanh đến hướng rẽ trên hành lang, trầm giọng nói: “Bây giờ có lẽ nó điên rồi, nhất quyết muốn xuất viện đi tìm Giang Trạch Dư và Tạ Điệt gây phiền toái, cũng không nghĩ tới tôi phải tốn sức lớn như thế nào mới đem được nó ra ngoài. Ông đi tìm vài người tới thay phiên coi chừng nó 24 giờ, đừng để nó ra ngoài gây chuyện”.
Trợ lý Lưu nhìn thần sắc không tốt của Chu Dịch, tiến lên an ủi: “Ngài cũng đừng quá tức giận, dù sao thì 5 năm qua cậu chủ cũng chịu không ít khổ, có chút oán hận cũng không có gì đáng trách. Chờ cậu ấy bình tĩnh lại, sẽ tự suy nghĩ cẩn thận ngài đã khổ…….”
Ông ta còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Ông cho rằng tôi tức giận là vì chuyện này?” Chu Dịch nâng mí mắt đang rũ xuống, nhìn chiếc ghế sofa màu đỏ ngay chỗ ngoặt hành lang với đôi mắt đục ngầu, “Có oán hận không phải chuyện xấu, nhưng người làm việc lớn, phải biết chú ý đến phương pháp”.
“Thời trẻ tôi cùng mấy người bạn đi săn ở Nga cùng thợ săn địa phương, những thợ săn dũng mãnh nhất đều tuân thủ một nguyên tắc”.
“Nơi núi rừng, bất kể là dã thú hung mãnh nào, chỉ cần ông coi nó như con mồi, thì nhất định không thể cho nó cơ hội cắn ngược lại.” Khoé miệng dữ tợn của Chu Dịch giựt giựt, những đốm đồi mồi cũng chạy dài lên thái dương, “Tử Tuấn rất thông minh, nhưng tuổi còn quá nhỏ. Đem một con hổ ném vào nhà giam, chờ nó đói đến nảy sinh tính ác độc lại thả ra, nó sẽ không khuất phục, chỉ biết ngay lập tức nhào lên cắn xé người. Đây là bản tính của dã thú”.
“Muốn khiến nó ngoan ngoãn mà quỳ rạp trên mặt đất không thể phản kháng, hoặc là giết nó ngay tại chỗ, hoặc là dùng cây đánh gãy chân nó”.
Chu Dịch đột nhiên chuyển đề tài: “Nghe nói mắt của Giang Trạch Dư có vấn đề, không thể nhìn thấy gì dưới ánh sáng mạnh hay mờ ảo?”
Giọng điệu ông ta khi hỏi câu này không hề có ý bảo người khác trả lời.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, mùi thuốc khử trùng xộc lên chóp mũi, trợ lý Lưu ở bên cạnh đột nhiên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
—
Xe chạy qua gần hết Bắc Kinh rồi tiến dần ra ngoại ô phía đông thành phố.
Tạ Điệt không chú ý cảnh vật ngoài cửa sổ dần dần trở nên xa lạ, nhưng đột nhiên cô phát hiện có chút không thích hợp.
“Không đúng nha, sao anh biết định vị của em? Còn nữa, tại sao anh biết tin Chu Tử Tuấn ra tù mà không ngạc nhiên chút nào?”
Đúng rồi, trong khoảng thời gian này cô phát hiện Giang Trạch Dư và Chu Tử Dương có liên hệ với nhau, đều là người của Chu gia, không có lý gì chuyện Chu Tử Tuấn được phóng thích chữa bệnh lớn như vậy mà Chu Tử Dương lại không biết.
Đột nhiên Tạ Điệt có suy đoán hợp lý, vì vậy giận dỗi chọc chọc vào cánh tay của anh: “Nói, có phải anh đã sớm biết rồi không? Tại sao không nói cho em?”
Người đàn ông giấu giấu diếm diếm làm hại cô hôm nay suýt chút nữa gần như mất hết lý trí trước mặt Chu Chu, có quỷ mới biết vừa rồi ở trong toilet cô sợ đến thế nào, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Giang Trạch Dư không phủ nhận, gật đầu nói: “Anh cũng mới biết chuyện tuần trước, không phải muốn giấu em, chỉ là muốn sắp xếp mọi việc ổn thoả mới nói cho em biết. Mấy ngày trước anh thông qua Hạ Minh và liên hệ với cảnh sát Hàn đang phụ trách vụ án của Chu Tử Tuấn, anh và họ đã dành một tuần để tiến hành bố trí. Điệt Điệt, anh đã đặt một thiết bị định vị siêu nhỏ vào điện thoại di động và túi xách em hay dùng”.
Trong lúc đang nói chuyện thì vừa lúc xe dừng đèn đỏ, Giang Trạch Dư lấy một chiếc điện thoại tiểu xảo từ ngăn kéo phía trước ra, đặt lên đùi Tạ Điệt.
Là một chiếc điện thoại Nokia ấn phím lưu hành mười mấy năm trước, rất kín đáo, thân máy nhỏ nhắn, rất thích hợp để che giấu. Ngoại trừ dùng để gọi điện hoặc nhắn tin thì còn có thể nằm trên ghế sofa chơi game xếp hình Tetris cả trưa, về cơ bản không có chức năng nào khác, nhưng ưu điểm là pin dài dùng được mãi.
Tạ Điệt cầm điện thoại lật ra mặt sau, mới phát hiện điện thoại đã được qua cải chế.
Đèn đỏ sang xanh, Giang Trạch Dư khởi động xe, đường nhựa ở ngoại ô cũng không có quá nhiều dấu vết sử dụng, lái xe cũng thuận lợi hơn.
“Về sau em phải luôn mang điện thoại này theo bên người, anh đã thiết lập chip định vị tự động, còn có phím tắt. Vị trí của em có thể được hiển thị trên điện thoại của anh, nếu như cách xa anh hơn 10km thì tin nhắn báo động sẽ được gửi đến điện thoại anh. Với lại chỉ cần ấn và giữ số “1” thì tin nhắn trợ giúp đã được thiết lập sẵn sẽ gửi qua cho anh, số “2” để gửi cho cảnh sát Hàn, anh ta sẽ luôn chú ý động thái của em”.
Nghe anh giới thiệu xong, đột nhiên Tạ Điệt cảm thấy chiếc điện thoại có niên đại này nặng trĩu và nóng hổi, khó trách gần đây anh luôn đi sớm về trễ, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, thì ra là an bài mấy thứ này.
Vùng hoang dã có mãnh thú hoành hành, nhưng đã có anh ở bên cạnh xây tường cao và hầm trú ẩn cho cô.
Những lời trách móc cứ thế nghẹn lại trong cổ họng, rốt cuộc cũng không nói ra được.
Xe chạy rất nhanh, giọng của Giang Trạch Dư ở ghế lái có chút nghiêm túc: “Điệt Điệt, nếu anh không ở bên cạnh em, chỉ cần em cảm thấy nguy hiểm thì hãy ấn ngay phím tắt, anh sẽ mau chóng chạy tới, nhớ kỹ chưa?”
Tạ Điệt thấp giọng “Ừm” một tiếng, nắm chặt điện thoại hỏi: “Vậy còn anh? Anh có cái này không? Định vị của anh cũng chia sẻ với cảnh sát Hàn sao?”
Người đàn ông bên cạnh nghe vậy khẽ nhếch miệng, vươn tay xoa xoa đầu cô: “Có”.
Đại đa số thời điểm cô gái nhỏ của anh đều rất lạnh lùng, nhưng đôi khi cô ấy cũng đáng yêu đến mức bùng nổ.
“Điệt Điệt, em không cần quá lo lắng, cuộc sống của chúng ta sẽ không có gì thay đổi. Đây chỉ là để đảm bảo không có sai sót, Chu Dịch bên kia anh đã có sắp xếp, cũng cho
người theo dõi Chu Tử Tuấn. Hơn nữa, hắn cũng sẽ không được nhàn nhã ở bên ngoài bao lâu nữa đâu”.
Tạ Điệt nghe vậy thì hoàn toàn yên lòng, lúc này mới có tâm trạng đánh giá phong cảnh ngoài xe. Các toà cao ốc khuất dần trong tầm mắt, hai bên đường là những cây keo Trung Quốc cao vút cùng với những cây mận đông thưa thớt.
Không phải đường về nhà.
“Hôm nay là sinh nhật ba anh, anh định đến đón em trước đó, vừa vặn dẫn em đi gặp ông”.
Tạ Điệt: “……….”
“Dừng xe”. Cô lưu loát dứt khoát tháo dây an toàn, chờ sau khi người đàn ông với vẻ mặt khó hiểu dừng xe lại, cô mới sải bước sang lề đường trên đôi giày cao gót.
Vài phút sau, Tạ Điệt trở lại cùng một bó hoa mận lửa đỏ với những nhánh cây khô không đều nhau, chia làm hai chùm, rồi lấy hai sợi dây buộc tóc từ trong túi ra và buộc hai đầu lại.
Những cây hoa mận cành lá nở rộ, chụm lại một cách tuỳ ý, vậy mà lại mang vẻ đẹp tự nhiên nguyên sơ.
Tạ Điệt hoàn thành xong việc, liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái đang nhìn động tác của cô với vẻ thích thú: “Nếu em không hỏi, có phải anh tính tới nơi rồi mới nói cho em không? Lần đầu gặp mặt, em đâu thể đi tay không được? Đều tại anh, hại em phải một lần làm đạo tặc hái hoa, thật tội lỗi”.
—
Bia mộ của Giang cha Giang mẹ nằm cạnh nhau ở nghĩa trang phía đông Bắc Kinh, phần lớn người miền Bắc đến tảo mộ vào đêm 30 giao thừa, hoặc Thanh Minh, cho nên nghĩa trang công cộng vào thời điểm này hầu như không có người.
Tạ Điệt đặt hai bó hoa mận trước hai bia bộ đang nằm cạnh nhau, nhìn di ảnh của đôi vợ chồng trẻ trên bia mộ, rồi cuối đầu theo quy củ.
Mẹ của Giang Trạch Dư qua đời vì chứng khó sinh khi sinh anh ra. Người phụ nữ trên bia mộ còn rất trẻ, dung mạo kinh người. Có lẽ là để xứng đôi với bà ấy, di ảnh của ba anh cũng chọn một tấm lúc còn trẻ, trông rất giống với Giang Trạch Dư, cực kì tuấn lãng, nhưng gương mặt có chút dáng vẻ tuỳ ý.
“Lúc ba anh qua đời, bia mộ không đặt ở đây, là sau này mới dời đến đây cùng một chỗ với mẹ anh”.
Giang Trạch Dư rót một ly rượu trước mộ, Tạ Điệt chú ý thấy rượu kia chỉ là loại rượu trắng bình thường nhất, là loại mười tệ một chai trong siêu thị.
“Ông là một người thô tục, sống nửa đời người ở quầy bán quà vặt, và cũng chỉ thích như vậy. Nhưng chỉ cần lần nào uống nhiều quá, liền bắt đầu ồn ào muốn đi tìm mẹ anh. Ông đã đợi 20 năm, cuối cùng cũng đã đi”.
Đại học năm nhất, lúc Tạ Điệt biết Giang Trạch Dư, ba anh đã qua đời, nghe anh nói là do bệnh.
Hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu vào sườn núi bên cạnh nghĩa trang, bóng núi ngược sáng dần dần trở nên mờ ảo.
Sau khi hai người quét dọng xong ngôi mộ, đột nhiên Tạ Điệt nghĩ tới việc muốn đi thăm nhà cũ của Giang Trạch Dư. Cô nhớ đã từng nghe anh nói qua, nhà anh ở gần đây.
Xe chạy khoảng 2km thì tới một tiểu khu kiểu cũ. Bên trong không có chỗ đậu xe đúng chuẩn, mỗi gia đình đều tuỳ tiện tìm một khoảng trống giữa các toà nhà để đậu.
Kết quả là hai người xoay vài vòng cũng không tìm được chỗ đậu xe thích hợp. Giang Trạch Dư đành phải tạm thời đậu xe ở dưới lầu nhà mình, sau đó đưa chìa khoá cho cô: “Điệt Điệt, anh ra bên ngoài đậu xe, em lên trước đi, 201”.
Tạ Điệt gật đầu, cầm chìa khoá đi vào hành lang. Tiểu khu này thật sự rất cũ, lớp sơn bên ngoài trên vách tường màu xám đã bị tróc ra, đèn hành lang cũng hư, tay vịn cầu thang thì gỉ sét loang lổ.
Nhưng mà quét dọn thì cũng rất sạch sẽ.
Tạ Điệt đi đến tầng hai, lấy chìa khoá mở cửa. Căn nhà không lớn, chỉ có 2 phòng, hơn nữa hướng nhà cũng rất kém, bên ngoài mới là hoàng hôn mà trong nhà đã là một mảnh đen nhánh.
Tạ Điệt sờ soạng mở đèn, thay dép lê ở cửa bước vào. Nhà cũ đã lâu không có người ở, đồ đạc đều được bọc bằng vải ni lông màu trắng, nhưng có thể thấy cách bày biện rất ngăn nắp. Căn phòng vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy có lẽ là phòng của Giang Trạch Dư, trên cửa còn dán một tấm poster của ngôi sao NBA nào đó.
Tạ Điệt bước đến, đẩy cửa ra, bức tường bên trong còn treo nhiều poster hơn, bao gồm một vài ngôi sao, còn có cả Beyond.
Anh cũng từng có những sở thích bình thường như bao chàng trai khác.
Cô đột nhiên cảm thấy như bản thân vừa đẩy ra khe hở thời gian và nhìn thấy cuộc đời của cậu bé ngây ngô như chưa từng trải qua tai hoạ vô vọng kia.
Loại cảm giác kỳ diệu này làm trái tim cô trong nháy mắt trở nên mềm mại.
Tạ Điệt vén tấm vải trắng che chiếc bàn bên cửa sổ lên và tìm thấy một khung ảnh.
Trong ảnh, một cậu bé có lẽ chỉ khoảng 12-13 tuổi mà đã mang dáng vẻ cực kỳ tuấn tú. Có lẽ đây là một bức ảnh bị người lớn ép chụp, trong lòng cậu bé không tình nguyện, sự không kiên nhẫn viết đầy trên mặt.
Tạ Điệt nhìn đến buồn cười, duỗi ngón tay chọc chọc gương mặt non nớt, đường nét không rõ ràng như hiện tại.
Cửa chính có tiếng gõ cửa.
Tạ Điệt cầm bức ảnh kia, vẻ mặt bỡn cợt đi mở cửa.
— A Dư, lúc anh còn nhỏ nhìn…….
— Anh Giang, anh đã trở về…….
Người trước cửa cũng đồng thời nói chuyện với cô, là một cô gái nhìn có vẻ nhỏ hơn cô vài tuổi, tóc đen, mái ngang, đôi mắt to, thanh thuần lại đáng yêu, khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong nháy mắt biểu tình vui sướng kích động trên mặt liền trở nên ảm đạm.
Anh Giang? Chậc.
Tạ Điệt nhướng mày, đứng thẳng lưng, ỷ mình cao hơn cô gái nhỏ nhà người ta nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt một cái. Cô xoắn xoắn đuôi tóc, sóng mắt hiện lên mười phần nữ tính: “Chồng chị đang đậu xe dưới lầu, còn chưa lên, em gái đây là?”
Tác giả có lời muốn nói: Điệt ca uy vũ