Năm 1999, Hàn Tầm Chu năm tuổi rưỡi.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô bạn nhỏ Hàn đã biết, thiếu gia Hạ Minh lớn hơn cô 7 tháng tuổi của Hạ gia ở thành phố Bắc Kinh kia chính là thông gia mà ông nội mình đã định ra cho mình từ bé.
Chuyện này làm cho Hàn Tầm Chu ngây thơ mờ mịt cảm thấy cực kì mâu thuẫn.
Một mặt, khi còn nhỏ Hàn Tầm Chu rất thích dính lấy anh trai Hạ gia, anh ấy rất đẹp trai, biết nói chuyện, tuổi còn nhỏ đã có thể nói được vài thứ tiếng, chính là con nhà người ta trong miệng ba mẹ.
Hàn Tầm Chu rất thích gọi Hạ Minh là anh trai Hạ, mặc dù anh chàng chỉ lớn hơn cô 7 tháng, nhưng anh hiểu biết nhiều lắm, lại còn chín chắn, chuyện gì làm cũng tốt hơn cô.
Anh còn rất thích vỗ vỗ đầu cô, mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy đỉnh đầu ấm áp dễ chịu, thoải mái hẳn, thế là mỗi khi con mèo nhỏ nhìn thấy anh trai Hạ của mình, đều cười hì hì vùi đầu mình vào lòng bàn tay của anh.
Nhưng cũng có một mặt không tốt khác.
Khi Hàn Tầm Chu được năm tuổi rưỡi, cha mẹ đưa cô vào một trường tiểu học quốc tế dành cho quý tộc ở Bắc Kinh, cùng với mấy người bạn thời mẫu giáo, gồm Hạ Minh, Trang Thục bọn họ.
Đây là trường tiểu học quốc tế tốt nhất ở Bắc Kinh thời bấy giờ, học phí một năm ngang với rất nhiều trường đại học tư thục ở Mỹ.
Cô bé Hàn Tầm Chu tuổi còn nhỏ đặc biệt có cảm giác mới mẻ đối với môi trường mới, mỗi ngày đi học đều nhảy nhảy nhót nhót, hai bím tóc trên đầu cứ hất lên hất xuống.
Nhưng mới đi học được vài ngày, cô bé bỗng trở nên ỉu xìu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù bạn nhỏ Hàn dây thần kinh lớn thì vẫn có thể cảm nhận được đãi ngộ khác biệt từ các bạn học chung quanh.
Nhiều người trong lớp bắt đầu thì thầm về cô, trẻ con ở tuổi này không biết nói xấu người khác thì phải che giấu, cho nên Hàn Tầm Chu luôn luôn có thể nghe được các bạn chỉ mặt đặt tên bàn tán về mình.
Dù cô còn nhỏ, nhưng cũng có thể nghe ra được đây không phải lời nói tốt đẹp gì.
“Các cậu biết không? Hàn Tầm Chu lớp chúng ta rất đáng thương, lúc còn học mẫu giáo cậu ấy bị ba mẹ bán đi, bán cho Hạ gia làm con dâu nuôi từ bé đó”.
“Mình biết Hạ gia, nhưng con dâu nuôi từ bé là sao?”
“Là……mẹ của mình nói, con dâu nuôi từ bé là đứa trẻ ăn mặc dơ bẩn, phải lau sàn nhà và lau chùi nhà vệ sinh cho người khác”.
“Ồ, vậy cậu ấy cũng đáng thương quá, lau nhà vệ sinh bẩn lắm, nhà chúng tôi đều thuê người đến lau nhà vệ sinh đấy”.
“Hai cậu đều không hiểu, cậu ta đáng thương cái rắm ấy, mẹ mình nói, nếu như Hạ gia muốn mình đi lau nhà vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa, bà ấy bỏ tiền cũng muốn đưa mình đi”.
Hầu hết các bạn học trong trường tiểu học quý tộc này đều là con nhà thương gia với gia cảnh giàu có, có thể không được tính là hào môn, nhưng tốt xấu gì cũng quen mặt nhau trong giới nhà giàu ở Bắc Kinh này.
Thật ra cũng khó trách mẹ của vị bạn học này, phu nhân nhà giàu lắm mồm như vậy đấy, thật sự là trong hàng ngũ hào môn ở Bắc Kinh, Hàn gia và Hạ gia có chênh lệch tương đối lớn.
Hàn gia và Chu gia, Tạ gia, còn có Trang gia, đều là hào môn thế gia được truyền lại từ thời Trung Hoa Dân Quốc, nhưng sau khi trải qua mấy đời kinh doanh, hiện tại Hàn gia hoàn toàn thua kém Chu gia và Tạ gia, trong hàng ngũ hào môn chỉ có thể xem như là gia tộc “bên lề”, so với các thương nghiệp gia tộc mới phát còn kém hơn một đoạn.
Hiện tượng này chủ yếu là do ông nội và ba của Hàn Tầm Chu, cả hai cha con đều có tính cách theo đạo Phật, với tín ngưỡng thấy đủ là phúc, sống cho hiện tại, không có việc gì thì bỏ xuống sản nghiệp, đi khắp thế giới ăn ăn uống uống, thật sự là lười tranh đấu trên thương trường.
Cũng may nền tảng mà tổ tiên để lại thật sự vững chắc, bình thường trong kinh doanh hai cha con cũng không gây ra sai lầm quá lớn, cho nên bằng vào các sản nghiệp có sẵn mang đến lợi nhuận ổn định mỗi năm, miễn cưỡng cũng có thể bước lên bên cạnh giới hào môn Bắc Kinh.
Nhưng thông gia lại là một bên khác, khác với Hạ gia, không phải là gia tộc lớn được truyền qua nhiều đời, ngược lại là dựng nghiệp từ thuở cơ hàn.
Vài thập niên trước, ông cố của Hạ Minh vẫn là một người bán hàng rong khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh, đến tuổi trung niên mới miễn cưỡng đứng vững gót chân ở Bắc Kinh.
Mà ông nội của Hạ Minh, Hạ Kiến Quốc và gia chủ hiện tại của Hạ gia — Hạ Tranh, ba của Hạ Minh, đều là kỳ tài thương nghiệp cực kì có đầu óc.
Hạ Kiến Quốc từng bước đưa Hạ gia vào vòng tròn tài chính của Bắc Kinh, trong khi Hạ Tranh dẫn dắt Hạ gia phất lên bất ngờ chỉ trong vài năm.
Tầm nhìn về phương diện đầu tư của ông ấy cực kì độc đáo, trong những lần biến động lớn của một số ngành nghề ở trong nước và những lần kinh tế lên xuống, ông ấy đều nắm bắt tốt cơ hội, từ đó khiến cho công ty gia tộc Hạ gia càng làm càng lớn, những năm gần đây, tổng tài sản của Hạ gia thậm chí có thể so sánh với hào môn thế gia đứng đầu và lâu đời nhất của Bắc Kinh, Chu gia.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữ Hạ gia và Hàn gia vẫn luôn rất tốt.
Ông nội Hàn và Hạ Kiến Quốc là bạn tốt nhiều năm, thời điểm Hạ Kiến Quốc lập nghiệp, Hàn gia còn cho ông ấy mượn rất nhiều tiền, sự hào phóng của ông nội Hàn đã giúp Hạ gia một phen, cũng vì như vậy mà mối quan hệ giữa hai nhà cũng rất thân thiết, tận cho đến khi định thông gia từ bé cho hai đứa nhỏ, càng gần gũi hơn giống như người một nhà.
Hàn gia có thể trở thành thông gia của Hạ gia, đây là chuyện mà rất nhiều các gia tộc “bên lề” khác muốn mà không được, cũng khó trách đám bà lớn giàu có kia ước ao, ghen tị.
—
Tối hôm đó Hàn Tầm Chu về nhà, nước mắt ngắn nước mắt dài lôi kéo tay áo mẹ, khóc nức nở: “Hu hu hu mẹ ơi, con không muốn lau nhà vệ sinh, con không muốn lau sàn nhà……Trong nhà vệ sinh có mùi hôi hu hu hu……”
Dáng vẻ đáng thương kia khiến cặp vợ chồng Hàn gia cho rằng cô bị bắt nạt trong trường, hai người chỉ có một cô con gái bảo bối duy nhất, thế là hôm sau liền tìm đến trường để hỏi rõ sự tình với giáo viên, mới biết được từ đầu đến cuối câu chuyện.
Trên đường về nhà, mẹ Hàn giảng giải cực kì nghiêm túc cùng