151.
Từ nhà tới Bắc Bình, Lưu Tử Yên và Elias cầm tay nhau, cười nói vui vẻ. Chợt cô như cảm thấy được gì, quay đầu lại. Ở bên kia đám đông, Thừa Dương cầm súng, giấu mình sau cửa sổ của tòa nhà. Anh đã nhận ra mục tiêu của nhiệm vụ lần này, cố lấy quyết tâm, bóp cò…
Lưu Tử Yên ngã xuống.
Đây là lần nhiệm vụ quan trọng nhất của Lưu Tử Yên: theo Elias tới Liên Xô, tiếp tục làm đặc vụ cho Tân Trung Quốc. Nhưng một người cẩn thận như Elias đã bắt đầu nghi ngờ cô, cùng đường, tổ chức đành phải dàn xếp vụ tập kích này, nhằm đánh tan sự cảnh giác của Elias.
Sau khi bắn trúng Lưu Tử Yên, Thừa Dương không trốn ngay mà kinh ngạc nhìn cô, cảnh đội đã lần theo phương hướng của viên đạn tới tòa nhà cạnh nhà ga.
Lưu Tử Yên cũng nhìn Thừa Dương, cô biết đây là lần cuối hai người gặp nhau, lần này tạm biệt, cả đời sẽ không gặp lại.
Elias hoảng hốt gọi bác sĩ, bác sĩ luống cuống kiểm tra cho Lưu Tử Yên, cuối cùng quyết định đưa cô tới bệnh viện quân y gần đó cứu chữa.
Lưu Tử Yên do mất máu quá nhiều, gần như đã ngất đi. Bỗng nhiên, cô phát hiện có người định tiếp cận tòa nhà Thừa Dương đang trốn, hai mắt cô trừng lớn, vừa hộc máu vừa làm một động tác – đó là ám hiệu hai người thường dùng khi đi trộm trứng lúc còn ở nông thôn. Hồi đấy, cô nhóc Lưu Tử Yên nghịch ngợm sẽ vào sân nhà người ta trộm trứng gà, Thừa Dương thành thật thì đứng canh ngoài cửa, xem có ai đi qua không. Sau khi trộm thành công, Lưu Tử Yên sẽ đắc chí làm động tác đó, ý là:
Mau rời đi.
Xuân Kiếp – the end.
152.
Đến màn cuối này, phải nói là Trịnh Hòa hoàn toàn bùng nổ. Nhất là cảnh bóp cò súng, tay cậu run đến mức mọi người đứng cách màn ảnh 50m cũng có thể thấy được. Đạo diễn Vương nói: “Không được! Nghỉ 15 phút, chút quay lại!”
Mạt Mạt trầm mặt, hỏi: “Vì sao không được? Trịnh Hòa diễn rất tốt mà?”
Đạo diễn nhìn màn ảnh, nói: “Cậu nhìn, tay run thế này, hợp với hình tượng của Thừa Dương sao? Hơn nữa, run thế bắn trúng được sao?”
Mạt Mạt cãi lại: “Sao không được? Hơn nữa, Thừa Dương yêu Lưu Tử Yên như thế, sao có thể nói ra tay là ra tay được, tôi thấy Trịnh Hòa diễn rất tốt.”
Đạo diễn ngẫm nghĩ, đột nhiên vỗ bàn: “Đúng thế! Tôi đã bảo thiếu cái gì mà! Thôi! Đoạn này cứ thế, không cần quay lại.”
Cuối cùng, ba tháng quay Xuân Kiếp kết thúc giữa một buổi trưa nắng đẹp, sau một cuộc tranh luận như thế.
Trần Băng Nhiễm và Âu Dương Chí với cái lịch làm việc xếp dài như dải ngân hàng đã đi từ sớm. Trịnh Hòa ở lại sắp xếp quần áo, đợi đến tối ăn cơm liên hoan.
“Cốc cốc.” Có người gõ cửa.
Trịnh Hòa nhìn đống quần áo lộn xộn, vội vàng kêu “Đợi chút!” sau đó đá cả vali và quần áo vào gầm giường.
Mở cửa, Bạch tiên sinh mặt cười tủm tỉm và Tang Bắc mặt lạnh nối đuôi nhau đi vào.
Trịnh Hòa thoáng kinh ngạc rồi vui vẻ hỏi: “Sao ngài lại tới đây?”
“Thành thiếu nói hôm nay em quay xong, tôi đến đón em.” Bạch tiên sinh cố tình ghìm giọng xuống.
Dạo này Trịnh Hòa chỉ nghe tiếng ông qua điện thoại, giờ được nghe giọng thật thế này, lỗ tai cậu khẽ run lên, cậu xoa tai mình, quay ghế dựa ra, nói: “Lại ngồi đi.”
Bạch tiên sinh nhìn góc quần áo lòi ra khỏi gầm giường, lại nhớ đến tiếng động xuất hiện trước khi Trịnh Hòa ra mở cửa, nhẹ nhàng đặt chân lên đoạn quần áo kia, hỏi: “Vừa nãy em làm gì thế? Trong phòng còn có ai à?”
Trịnh Hòa vỗ đầu, nằm rạp xuống, lôi vali ra nói: “Nãy em đang xếp quần áo, tưởng người bên đoàn làm phim đến…”
Bạch tiên sinh: “…”
Trịnh Hòa vẫn còn chui trong gầm giường, gào lên: “Ai giẫm quần áo tôi thế này? Tang Bắc, cậu nhấc cái chân thối của cậu ra cho tôi!” Trịnh Hòa vừa nói vừa kéo đầu mình ra, thấy chủ nhân của chiếc giầy da là Bạch tiên sinh, vội đổi giọng nịnh nọt, “Bạch tiên sinh, ngài có thể vui lòng nhấc đôi chân ngọc ngà cao quý của ngài một chút được không?”
Bạch tiên sinh chậm rãi lắc đầu đáp: “Nếu tôi cứ thích dẫm lên thì sao?”
Chỉ trong chớp mắt, gương mặt Trịnh Hòa trộn lẫn đầy đủ các loại cảm xúc: đau lòng, nghi hoặc, tức giận,… Vài giây sau, cậu định hình cho mặt mình kiểu ‘cười ngại ngùng nịnh nọt’, hai tay cầm quần áo, lau giầy cho Bạch tiên sinh nói: “Ngài thích dẫm thì cứ dẫm, nhưng bộ này của em quý lắm, ở quán đó… không, nhân viên phục vụ còn nói cả nước chỉ có một cái này, ngài nhớ đền tiền cho em.”
Bạch tiên sinh cười hỏi: “Bao nhiêu?”
Trịnh Hòa tính tính một hồi, nói: “Ừm, chắc cũng phải… 1000?”
Thực ra, bộ đồ đó chỉ có 50.
153.
Nếu Bạch tiên sinh đã đến thì Trịnh Hòa sẽ không đi ăn liên hoan làm gì, thân phận ông như thế, rất khó dung nhập với mọi người.
“Đã sắp xếp hết rồi sao?” Bạch tiên sinh hỏi.
Trịnh Hòa đẩy vali ra cửa, nói: “Vâng, trong đây hết rồi. Lúc nào chúng ta đi?”
“Đợi chút nữa.” Bạch tiên sinh vỗ lên chân mình, “Nào, ngồi lên đùi tôi.”
Trịnh Hòa bụm mặt giả bộ thẹn thùng: “Ôi chao ~ Tang Bắc đang ở đây mà, em ngại lắm ~”
Bạch tiên sinh đổi tư thế, gác chân trái lên đùi phải, nói: “Được rồi, thế em muốn có một đêm như thế nào? Hay là…”
Trịnh Hòa không đợi Bạch tiên sinh nói xong, bổ nhào vào lòng ông.
Bạch tiên sinh hài lòng xoa bóp phần thịt ở bụng cậu, nhe răng cười: “Sao em lại đáng yêu thế chứ, thành thiên sứ cười được đấy.”
“Thiên sứ cười? Ngài nghĩ em hợp sao?” Trịnh Hòa ngây thơ hỏi.
Bạch tiên sinh có vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc, một hồi sau, nói: “Ít nhất, em đã lấy được lòng tôi.”
Trịnh Hòa: “…”
154.
Thành thiếu kiếm được một hợp đồng quảng cáo cho nhãn hiệu bánh ngọt từ trước. Bên đó đột nhiên muốn Trịnh Hòa qua, Thành thiếu thấy dù sao cậu cũng đã quay phim
xong, liền lái xe qua tìm Trịnh Hòa.
“Trịnh Hòa, mở cửa.” Thành thiếu vừa gõ cửa vừa gọi.
“Ra đây.” Trịnh Hòa nghiêng người cho Thành thiếu vào.
Thành thiếu xua tay nói: “Tôi không vào, cậu thu dọn hành lý đi, tôi đợi cậu dưới lầu.”
“Có chuyện gì sao?” Trịnh Hòa nghi hoặc.
“Ừm, đi quay quảng cáo.” Thành thiếu nói, tầm mắt lơ đãng liếc vào trong, thấy Bạch tiên sinh đang ngồi bên giường, vội đổi giọng, “Thôi, quảng cáo cũng không quan trọng lắm, cậu không cần đi đâu.”
Trịnh Hòa càng thấy kỳ lạ: “Sao lại không quay nữa? Đó là công việc mà?”
“Ha, ha, hà,” Thành thiếu cười gượng, “Việc thì lúc nào chẳng có, cậu cứ ở với Bạch tiên sinh đi.”
Trịnh Hòa: “…”
Bạch tiên sinh đi tới, cười tủm tỉm: “Cậu lại xếp việc cho Trịnh Hòa à?”
Thành thiếu: “…” Sao bỗng nhiên lại lạnh thế này.
Trịnh Hòa đẩy Bạch tiên sinh đi, hỏi: “Chẳng nhẽ Thành thiếu xếp việc cho em, ngài không vui?”
Nụ cười trên gương mặt Bạch tiên sinh vẫn giữ nguyên, nói: “Đương nhiên, tôi mong em có thể ở bên khi tôi rảnh rỗi.”
Thành thiếu phỏng đoán hình thức ở chung của hai người, lại áng chừng, nếu tranh thủ thời gian, có lẽ hợp đồng quảng cáo kia có thể quay được, quyết tận dụng triệt để: “Quảng cáo kia cũng không tốn nhiều thời gian, căng nhất đêm nay có thể về.”
Bạch tiên sinh ôm ngực, hỏi: “Vậy là cậu muốn tôi đợi 6 tiếng phải không?”
Thành thiếu không nói gì.
Trịnh Hòa hai tay chắp lại, đáng thương nói: “Thực xin lỗi, nhưng em vẫn phải đi làm mà? Đợi ngài già đi, em còn phải nuôi ngài đó.”
Bạch tiên sinh thở dài, xoay người về phòng, nói: “Nếu em muốn thế thì tôi cũng đành, tôi chờ em là được.”
Trịnh Hòa mềm lòng, níu lấy tay áo Bạch tiên sinh: “Bạch tiên sinh, ngài đừng thế…”
Bạch tiên sinh vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Trịnh Hòa, hơi nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến và không vui.
Trịnh Hòa càng cảm thấy khó chịu, cậu ôm lấy Bạch tiên sinh, chôn mặt vào hõm cổ ông.
Bạch tiên sinh cũng dang tay, ôm chặt lấy Trịnh Hòa.
Bên kia Trịnh Hòa cùng Bạch tiên sinh ôm ấp lưu luyến không rời, bên này Thành thiếu không nói được câu nào.
Anh chỉ là người đại diện thôi mà, có cần làm như Vương Mẫu nương nương chia rẽ Ngưu Lang và Chức Nữ thế không?
Đùa à, anh vô tội!
155.
Trịnh Hòa lôi Thành thiếu vào WC, nói nhỏ.
Trịnh Hòa: “Thành thiếu, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh.”
Thành thiếu nhíu mày, nỗi oán hận với WC của anh càng ngày càng sâu, nay đã đến độ chỉ cần thấy bốn chữ ‘Vệ sinh công cộng’ đã đủ nổi da gà. Vậy nên giọng điệu anh không tốt chút nào: “Cậu cho rằng chuyên quan trọng có thể nói hết trong WC sao?”
Trịnh Hòa thở dài: “Anh không biết đấy thôi, Bạch tiên sinh thần thông quảng đại, tôi làm gì, ở đâu ông ấy cũng biết, đành phải chọn chỗ này.”
Thành thiếu cố nhịn cái cảm giác muốn né ra, nói: “Cậu có chuyện gì? Nói nhanh lên.”
“Tôi muốn biết vì sao hôm nay anh vừa thấy Bạch tiên sinh liền muốn hủy quảng cáo.”
“Cậu không vui?”
“Không phải, nhưng anh biết đấy, tôi luôn nhiệt tình với công việc.” Trịnh Hòa nói rất lẫm liệt.
Thành thiếu khinh bỉ: “Cậu chỉ quan tâm đến tiền cát-xê của quảng cáo thôi! Nhưng tôi khuyên cậu, trước mặt Bạch tiên sinh phải biết ngoan ngoãn, đừng khiến ông ấy cảm thấy ghét. Bạch tiên sinh là khách sộp của công ty, phía trên còn đưa tôi danh sách mấy người mới, định giới thiệu cho ông ấy kia kìa.”
Trịnh Hòa căng thẳng, vội hỏi: “Bạch tiên sinh đồng ý?”
“Sao có thể? Ông ấy khó tính lắm.”
“À.” Trịnh Hòa nhịn không được cười trộm.
Thành thiếu tiếp tục phổ cập khoa học, nói: “Vậy nên, lúc Bạch tiên sinh còn thích cậu thì đừng làm ông ấy phật lòng. Ông ấy đối xử rất tốt với tình nhân, về sau chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu.”
Trịnh Hòa cực kỳ ghét người khác nói tới chủ đề ‘cậu và Bạch tiên sinh chia tay’, vậy nên cậu khô khốc nói: “Nhưng đó là việc khó khăn lắm mới kiếm được…”
Thành thiếu hận không thể cạy đầu Trịnh Hòa ra, xem bên trong là rơm hay là đống gì: “Cậu không biết thân phận của Bạch tiên sinh sao?”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Tôi chỉ biết ngài ấy là ông chủ của BEACHER, nhà ở Nhật Bản, là con lai, có họ hàng ở cả đống nước….”
Thành thiếu nghẹn họng.
Không biết gì quả nhiên là hạnh phúc.