156.
Cuối cùng, Trịnh Hòa theo Bạch tiên sinh về thành phố H.
Lúc ngồi trên máy bay, Trịnh Hòa đã gà gật, xuống máy bay rồi lại càng dẹo trái dẹo phải, Bạch tiên sinh đành đặt đầu cậu lên đùi, vỗ vỗ lưng cho cậu ngủ ngon hơn một chút.
Trần Minh lái xe, nhìn thấy thế, cười nói: “Đối với Trịnh tiên sinh, ngài tốt thật đấy.”
Bạch tiên sinh cười khẽ, đôi mắt dịu dàng nhìn Trịnh Hòa: “Cậu không thấy em ấy đáng yêu sao?”
Trần Minh kinh ngạc, qua tấm gương, hắn nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy người đàn ông gần 30 này đáng yêu chỗ nào, cố lắm mới thấy thịt trên mặt hơi nhiều một chút, mắt mũi cũng không tệ.
Bạch tiên sinh cảm thấy mệt mỏi, dựa lưng vào ghế. Đột nhiên, ông thấy trần xe nứt ra, đầu một người phụ nữ trườn ra từ cái khe đó, phía sau là dòng nham thạch Địa ngục. Mụ ta bò lại gần ông, đầu móng tay sắc như dao sắp cứa vào da thịt ông…
Sẽ chảy máu ư?
Bạch tiên sinh lẳng lặng nghĩ, tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấm vào thịt khiến lòng bàn tay trào máu.
Trịnh Hòa vốn đang ngủ ngon lành, chợt cơn đau từ vai truyền xuống làm cậu tỉnh giấc. Cậu mở mắt thì thấy Bạch tiên sinh nhắm nghiền mắt, mồ hôi lạnh ứa ra.
“Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh?” Trịnh Hòa lay ông. Sao thế này? Ác mộng?
Đầu ông đột nhiên đập vào cửa kính, Trịnh Hòa thấy không ổn, vội vàng lay ông: “Bạch tiên sinh! Dậy! Dậy đi!”
Móng tay của mụ đàn bà đó đã chạm tới da ông, đột nhiên, ông mở mắt!
Bạch tiên sinh kinh ngạc nhìn xung quanh xe, ngẩng đầu, trần xe không có khe nứt nào cả, sau đó ông nhìn thấy Trịnh Hòa đang lo lắng cho mình… Ông liền ôm ghì lấy cậu!
Trịnh Hòa bị Bạch tiên sinh dọa sợ, mãi một lúc sau mới khe khẽ hỏi: “Ngài sao thế?”
“Không sao… em đừng lo.”
157.
Trần Minh dừng xe, Trịnh Hòa vừa định hỏi, thì thấy hai chiếc xe đi trước đột nhiên tạt vào ven đường, Tang Bắc bước ra, gõ cửa kính xe bên Trần Minh, hỏi: “Sao thế?”
Trần Minh chỉ Bạch tiên sinh “Ngài ấy dường như hơi khó chịu.”
Vệ sĩ bên cạnh Tang Bắc vội quay về xe, mời một vị bác sĩ qua. Bác sĩ bật đèn pin, nhấc mi mắt của Bạch tiên sinh lên, chiếu thẳng ánh đèn vào mắt ông, hỏi: “Ngài thấy gì?”
Bạch tiên sinh yếu ớt nằm trong lòng Trịnh Hòa, môi ông trắng bệch, nghe bác sĩ hỏi thế, chỉ khẽ giật khóe miệng: “Hừ…”
“Bạch tiên sinh, tôi mong ngài có thể phối hợp trị liệu, tình trạng của ngài thế nào, ngài là người biết rõ nhất.”
Bạch tiên sinh khó chịu, nhắm chặt mắt lại bị bác sĩ ép mở ra, tiếp tục chiếu thẳng đèn pin vào. Trịnh Hòa đưa tay ra che thứ ánh sáng đó lại.
Sắc mặt bác sĩ trầm xuống: “Vị tiên sinh này, mong ngài đừng làm phiền, tôi đang trị liệu.”
Trịnh Hòa chỉ cảm thấy bị ánh đèn chiếu thẳng như thế nhất định rất khó chịu, nghe thế vội rụt tay lại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Tang Bắc lấy từ áo khoác một con dao màu bạc, dí vào cổ bác sĩ, bình tĩnh nói: “Ông ngoan ngoãn chút đi.”
Vị bác sĩ trung niên liếc Tang Bắc một cái, nói: “Nếu cậu muốn ngài ấy chết, cứ đâm thẳng vào ngực tôi! Hừ, tôi ghét nhất cái thể loại như mấy người, suốt ngày chỉ biết rút đao rút súng…”
Tang Bắc hỏi: “Nói đủ chưa?”
Bác sĩ lục tìm hộp thuốc, than thở: “Được rồi, được rồi, tôi biết mấy người chê tôi nói nhiều, tôi câm miệng là được.”
Tang Bắc lại hỏi: “Bệnh của chủ tịch thì…”
Bác sĩ bơm thuốc vào ống tiêm, nói: “Ngài ấy không chịu nói gì, sao tôi biết tình trạng thế nào? Mấy người cho tôi là thần tiên chắc?… Hiện giờ tốt nhất là cho ông ấy nghỉ ngơi, dùng thuốc điều trị. Giờ cứ tiêm thuốc an thần cho ngài ấy đã, không lát nữa chúng ta sẽ mệt.”
Tang Bắc nói: “Bạch tiên sinh đã đoán mình sẽ phát bệnh nên giờ chúng ta sẽ đến sơn trang ở ngoại thành, ở đó rất yên tĩnh.”
Ông bác sĩ trung niên bắt đầu tiêm vào bắp tay Bạch tiên sinh, miệng vẫn lải nhải: “Đúng là… thông minh thế này… sao lại bị bệnh chứ… Thế nên mới bảo, làm người đừng thông minh quá, ngốc ngốc chút lại hay, gì cũng không quan trọng bằng hạnh phúc…”
Trịnh Hòa vẫn luôn lo lắng nãy giờ, cậu nhìn chằm chằm vào kim tiêm, chỉ sợ ông bác sĩ không đáng
tin này làm chuyện gì nguy hiểm, đột nhiên, một bàn tay vuốt ve mặt cậu, Trịnh Hòa cúi đầu nhìn…
Bạch tiên sinh cười dịu dàng với cậu, ông xoa xoa khuôn mặt dính đầy mồ hôi vì lo lắng của Trịnh Hòa, nhẹ giọng nói: “Không sao, không phải bệnh nặng.”
Trịnh Hòa cầm lấy bàn tay đang lưu luyến trên mặt mình, nói: “Ừm, em tin ngài.”
Vị bác sĩ dùng ánh mắt quái dị nhìn Trịnh Hòa, nói: “Được rồi, lái xe nhanh lên, mau đến chỗ đó là tốt nhất, sớm khỏi bệnh, sớm siêu sinh.”
158.
Bác sĩ ngồi cùng xe với Tang Bắc, vừa đóng cửa xe, ông liền hỏi: “Người ngồi cùng Bạch tiên sinh là ai?”
“Ông hỏi ai?”
“Cậu chàng tóc xoăn xoăn nhìn kỳ kỳ đó.”
“Ông hỏi Trịnh Hòa à?” Tang Bắc nhìn về phía bác sĩ, ánh mắt khinh bỉ, “Cậu ấy là diễn viên, không phải tóc xoăn tự nhiên đâu, đi uốn đấy.”
Mặt ông bác sĩ cứ như nuốt nhầm cả nắm sỏi, ngượng ngùng nói: “Sao giờ đám thanh niên đều thích mấy trò dị hợm này chứ.”
Tang Bắc dùng ngón giữa đẩy đẩy kính mắt, nói “Đấy là vì ông lạc hậu rồi… Ông hỏi Trịnh Hòa làm gì?”
“Cậu không thấy thái độ của Bạch tiên sinh với cậu Trịnh Hòa đó rất đặc biệt sao?”
“Trịnh Hòa là tân sủng của ngài ấy, đương nhiên là đặc biệt.” Tang Bắc thuận miệng đáp, dừng một chút rồi nói tiếp, “Bạch tiên sinh đã đoán trước mình sẽ phát bệnh và còn tới Biện Khê đón cậu ta, tôi nghĩ rằng, hẳn là ông biết nguyên nhân.”
Vị bác sĩ cười gian tà: “Ngài ấy không tin tôi, tôi biết.”
“Không phải tin hay không, chỉ là ngài ấy nhận ra người đáng tin hơn cả ‘người đó’ đã xuất hiện.”
159.
Xe dừng lại dưới chân một ngọn núi cao hơn mặt nước biển chừng 400m ở phía ngoại ô thành phố H. Tang Bắc đưa cho Trịnh Hòa một chùm chìa khóa: “Cậu biết lái xe không?”
“Biết, nhưng không hay lái lắm.”
“Ừm, biết là được rồi.” Tang Bắc chỉ vào con đường khuất sau rừng cây, “Cứ đi theo hướng này lên núi. Lúc phát bệnh, Bạch tiên sinh không thích tiếp xúc với ai. Tôi sẽ xin phép bên công ty cho cậu, đồ ăn và thức uống tôi sẽ mang lên định kỳ cho cậu, có gì cứ gọi điện là được.”
“Được rồi.” Trịnh Hòa nhìn xung quanh, dồn hết can đảm hỏi, “Tôi có thể biết chút gì đó về bệnh của Bạch tiên sinh không?”
Tang Bắc cảnh giác, nói ra câu nói đã chuẩn bị từ lâu: “Về sau tôi sẽ nói, giờ cậu không cần biết.”
“Vậy được rồi.”
Trịnh Hòa thắt chặt dây an toàn cho Bạch tiên sinh, sau đó mới lái xe lên núi.
Ông bác sĩ vuốt cằm, nói: “Cậu nhóc này cũng cẩn thận đấy.”
“Bạch tiên sinh chưa bao giờ đoán sai.” Tang Bắc trả lời.
160.
Sau khi lên núi, Trịnh Hòa thấy một căn nhà gỗ ba tầng có một khu vườn nhỏ, nhìn qua có vẻ rất thoải mái.
Bạch tiên sinh không biết đã tỉnh từ bao giờ, ngồi ngẩn người trên ghế phía sau. Lúc định đỡ ông, Trịnh Hòa bị dọa suýt đau tim: “Sao ngài đã tỉnh rồi?”
“Chỉ là thuốc an thần thôi, tuy có tác dụng thôi miên nhưng cơ thể tôi nhờn thuốc,” Bạch tiên sinh nâng cánh tay lên, “Qua đây, dìu tôi. ”
Trịnh Hòa luống cuống mở dây an toàn cho ông, cẩn thận dìu ông lên.