Mẹ Park không nói gì, lúc ăn cơm không biết có phải cố ý hay không mà gọi rất nhiều đồ ăn đắt tiền. Nàng thấy mẹ mình quá đáng như thế thì kéo tay bà lại nói: "Mẹ, gọi nhiều như thế làm gì, mẹ lại chẳng ăn hết, nhiều quá rồi, hơn nữa mẹ còn cố ý gọi mấy món mắc như vậy."
Mẹ Park đóng thực đơn lại, nói với cô: "Tự nhiên tôi muốn ăn mấy món này, có phải cô cũng biết nhà hàng này đắt mà còn muốn dẫn chúng tôi đến, không phải đang giả vờ làm người có tiền sao? Mời chúng tôi đến đây chắc chắn là để ăn cho thỏa mãn, nếu không có tiền còn mời chúng tôi đến, thì không phải là giả vờ sao."
Nàng còn muốn nói thêm điều gì, thì bị Lisa giữ chặt tay nói: "Không có gì, Chaeyoung à, bác muốn ăn gì cứ gọi, chị không sao đâu."
Mẹ Park nghe thế càng không khách khí hơn, nàng cũng rất bất đắc dĩ. Lisa cũng chẳng có vẻ gì là mất hứng, cô lấy cơm cho bố mẹ Park. Mẹ Park nói với nàng: "Chaeyoung, mẹ nhìn thấy bên ngoài có mâm xôi đen, con mua cho mẹ chút mâm xôi đen đi, bây giờ mẹ muốn ăn."
"Đợi ăn xong rồi mẹ lại ăn không được sao?"
"Không thể, bây giờ mẹ muốn ăn, con mua cho mẹ đi."
Nàng cũng chẳng phải đứa ngốc, biết mẹ mình cố ý để nàng đi rồi nói gì đó với cô. Nên nàng mới liếc mắt nhìn cô, thấy cô gật đầu thì nàng trao cho cô một ánh mắt rồi rời đi.
"Lisa à, bây giờ chỉ còn tôi với cô, nên tôi nói thẳng tôi không thích cô, thấy cô không xứng với Chaeyoung. Nói đơn giản là, Chaeyoung nhà chúng tôi là người tốt nghiệp đại học đàng hoàng, bây giờ là giáo viên, công việc ổn định, mà cô thì làm chủ thầu, giờ lại đang xây dựng sự nghiệp. Tuy rằng bên ngoài thấy không tệ nhưng chỉ là bề ngoài thôi, chỉ biết là cô làm việc trong công trường, trong nhà lại không có tiền. Hơn nữa cô còn là người nông thôn, Chaeyoung của chúng tôi lại ở thành phố, là kiểu con gái thành phố không thể chịu khổ. Bây giờ nó đang bị cô làm cho mê muội, có thể sẽ lựa chọn mấy thứ gọi là tình yêu gì đó, nhưng tôi là người từng trải, tôi biết chắc chắn nó sẽ hối hận. Cho nên, tôi không đồng ý để hai người ở bên nhau, chúng tôi chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối, cô không xứng với nhà chúng tôi, nói đơn giản là tôi không đồng ý. Cô tìm thời gian thích hợp nói lời chia tay với con bé đi. Chaeyoung của chúng tôi phải tìm một người tốt nhưng người đó tuyệt đối không phải là cô, ở chung một chỗ với cô, tương lai nó sẽ bị người ta chê cười."
"Bác à, cháu biết bây giờ mình không xứng với Chaeyoung, cũng không có tư cách đứng chung một chỗ với cô ấy, không cho cô ấy cuộc sống tốt. Nhưng mà, xin bác cho cháu thêm chút thời gian, cháu sẽ chứng minh được năng lực của mình, hơn nữa, cháu thật sự thích Chaeyoung, muốn ở bên cô ấy. Cho cháu chút thời gian để chứng minh được không?"
"Không được, tôi chính là chướng mắt cô, cảm thấy thân phận của cô không thích hợp. Chúng tôi đều là người thành phố, cô lại ở nông thôn xa xôi như thế, làm sao môn đăng hộ đối được, cô chứng