"A! Vân Anh tỷ, em bỏ nước nhiều quá rồi làm sao đây?"
"Vân Anh, hình như tôi làm vỡ rồi."
Hoàng Vân Anh dở khóc dở cười nhìn tỷ muội Ninh gia....đang chà đạp bột mì.
Thùng thùng thùng đông, thùng thùng thùng đông, thùng thùng thùng đông, đông!
Bên cạnh còn có tiếng chặt thịt rất có tiết tấu.
Hoàng Vân Anh liếc nhìn Quý Tiết đang vung dao chặt thịt, rất lo lắng cho đống đồ ăn kia.
"Dưa chuột có thể làm gì nữa?" Tần Mạn Ân trên người đang mặc tạp dề, trên đầu quấn khăn trùm nhẹ giọng hỏi.
"Anh Anh! Ra đây xem một chút... cái này chị gói như thế nào?" Đình Hy giơ một cái bánh trẻo căng phồng nhưng không lòi không vỡ, tranh công nhìn Hoàng Vân Anh.
Trương Tuệ Minh buồn bực trừng mắt liếc nhìn Đình Hy một cái, "Lãng phí vỏ bánh của tôi." Nhưng tay vẫn rất thành thạo nghiền vỏ bánh trẻo như trước.
"...Tay của chị còn chưa khỏi, vẫn để tôi làm đi." Hoàng Vân Anh tiến lên muốn lấy bánh trẻo trong tay Đình Hy, nhưng chị lại khoát tay né đi.
"Không có việc gì, cũng nên hoạt động, nếu không đợi đến khi gỡ thạch cao thì lại lâu khỏi."
"Vân Anh tỷ, mặt toàn dính bột."
"Dưa chuột phải bỏ bao nhiêu muối?"
Trời ạ! Hoàng Vân Anh, cô đây là chuẩn bị mở lớp dạy học nấu ăn sao?
Nhưng vì đã đồng ý với Tần Mạn Ân hôm nay tiếp tục làm bánh trẻo, đồng thời cũng muốn làm bánh trẻo rán cho Nguyễn Ân Nhi, vì thế sau khi dùng xong bữa sáng cô đã bắt đầu chuẩn bị. Kết quả tỷ muội Ninh gia nghe nói cô làm bánh trẻo, cũng không đi chơi, ở tại phòng bếp vây quanh cô hỏi tới hỏi lui. Cô cảm thấy hai tỷ muội này cũng thích học, nên cô dạy họ.
Cuối cùng cô đành phải kêu họ đổi quần áo, cột gọn tóc dài, mặc tạp dề vào bếp vừa phụ vừa học. Nguyễn Ân Nhi và Quý Tiết chuẩn bị ra khỏi nhà trọ cũng thấy dáng vẻ các cô liền hỏi đang làm gì, kết quả... Quý Tiết cũng không đi nữa, còn lên lầu gọi Tần Mạn Ân xuống lầu, bảo rằng sợ bọn họ gói bánh trẻo ít quá không đủ ăn, vì thế hai người muốn tự lực cánh sinh!
"Để dành cho tôi." Nguyễn Ân Nhi nói xong câu này một mình ra khỏi nhà trọ.
Vốn trong phòng bếp hơn bốn người đã làm cho đầu cô muốn lớn lên, không bao lâu sau, cả Trương Tuệ Minh cùng với Đình Hy cũng đến tham gia náo nhiệt, ngoài ý muốn là, Trương Tuệ Minh vậy mà sẽ nhồi bột làm vỏ bánh trẻo, còn nhồi đến nhuần nhuyễn. Chị nói bởi vì cứ đêm ba mươi, mama chị sẽ cho người giúp việc nghỉ hết, cả nhà cùng nhau gói bánh trẻo, mặc kệ sống cũng phải ăn, mà chị phụ trách làm vỏ bánh trẻo.
". . . Có thể, làm cho một bát mì sợi không?" Trương Tuệ Minh bỗng dưng tạm dừng động tác, quay về phía Hoàng Vân Anh nói.
"Được, to hơn một chút gói kỹ lại một chút?"
"Được."
Làm mỳ sợi dùng ít hơn so với làm vỏ bánh trẻo, vì thế Hoàng Vân Anh trở lại phòng bếp một lần nữa, thời gian một buổi sáng, bảy người ngay tại bàn ăn qua qua lại lại phòng bếp, mãi cho đến hai giờ chiều, cuối cùng bảy người mới mỗi người một chén lớn ngồi ở bên cạnh bàn chuẩn bị ăn.
"Thơm quá a! Tôi muốn ăn liền!" Ninh Thanh Nhã giơ dĩa ăn hô lớn.
"Đợi chút!" Tần Mạn Ân đột nhiên ngăn lại, "Có thể. . . chụp một tấm ảnh không?"
"A! Đúng rồi đúng rồi! Tôi đi lấy máy chụp ảnh! Hôm qua tôi cùng với tỷ tỷ vừa mua đó!"
Một lát sau, "Một hai ba. . . Cà tím!"
Bị mọi người ôm ở bên trong, vị trí này làm Hoàng Vân Anh rất không được tự nhiên hoạt động thân thể, nhưng vào lúc Ninh Thanh Nhã hô tiếng "Cà tím", vẫn hướng về phía màn ảnh trên giá ba chân mềm nhẹ cười cười.
Chụp ảnh xong, những người khác đều tự ăn phần mình, Ninh Thanh Nhã lấy máy chụp ảnh xuống xem hình vừa mới chụp.
"Gì?"
"Xảy ra chuyện gì vậy? Không chụp được sao?" Hoàng Vân Anh đi qua nhìn màn hình máy chụp