[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Chương 102


trước sau


"Không được cô ấy. . . Chú Ngô, chú có ý gì vậy?" Chú Ngô muốn chị mất mặt sao?

"Vừa nãy chú đã xin chỉ thị của Nguyễn giám chế cùng với Địch tổng, bọn họ cũng tán thành đề nghị này. Trương Tuệ Minh, con hẳn nên biết, thời của đạo diễn cùng vài vị diễn viên chính đều rất nhanh qua đi, con cứ như vậy buông tha tất cả. . ."

". . . Con đã biết."

Hoàng Vân Anh nhìn vẻ mặt có chút nặng nề của hai người, không hiểu ra sao. Trương Tuệ Minh đã biết, nhưng mà còn cô cái gì cũng không biết a! Vì sao muốn cô đi làm trợ lý tạm của chị? Trợ lý ngôi sao phải làm cái gì a? Cô đi làm trợ lý, nhà trọ thì phải làm sao đây?

Cô còn chưa đồng ý, Ngô tiên sinh cũng đã đứng dậy cáo từ, chân trước cô đi tiễn Ngô tiên sinh, chân sau trở về cũng không nhìn thấy chị đâu.

Trương Tuệ Minh. . . Nhớ lại khoảng thời gian này xung quanh chị, không khí đều biến thành màu đen, Hoàng Vân Anh đoán rằng ── vấn đề lần này có vẻ rất nghiêm trọng?
Bởi vì giữa trưa ăn quá muộn lại ăn nhiều, sáu giờ tối, mọi người trong nhà trọ đều tỏ vẻ ăn không vô, gắp qua gắp lại, nhưng vẫn vì Nguyễn Ân Nhi mà tập trung liên hoan một buổi tối.


Nguyễn Ân Nhi chậm rãi nhìn mọi người xung quanh. . . Bắt đầu từ lúc Hoàng Vân Anh đem bánh trẻo rán để ở trước mặt chị, ánh mắt nóng bỏng của mọi người vẫn theo dõi chị.

Cúi đầu nhìn bánh trẻo rán trong các hình dạng khác nhau trên bàn, ". . . Các người nhìn tôi như thế, tôi cảm thấy giống như các người đang liên thủ đầu độc tôi."

"Phụt. . ." Ninh Thanh Nhã phụt cười, "Thì ra Nguyễn đại tỷ cũng sẽ nói giỡn a?"

Quý Tiết khóe miệng khẽ cười nói, "Các người đừng xem thường cô ta, đừng nhìn cô ta luôn có dáng vẻ mặt than! Nếu như cô ta há mồm dỗ con gái, không ai có thể chống đỡ nổi! Tôi kể mọi người nghe một chuyện, lúc đại học chúng tôi gặp một lão xử nữ biến thái nhất viện, người chỉ cho điểm "mọi môn chỉ thiếu 0,1", bởi vì có một lần đề tài của bà ấy kết thúc chỉ thiếu 0,1, kết quả năm đó trong cuộc thi chúng tôi chắc chắn sẽ gặp bà ấy... các người biết rồi, kêu một bà cô đã nghiên cứu mười năm mới đột phá được vấn đề đến làm giám khảo của chúng tôi. Chúng tôi đều nghĩ lần này chắc chắn tiêu rồi, vậy mà tên này... phải biết rằng bình thường đều là vẻ mặt lạnh lẽo nghiêm túc không nói lời nào, thế mà ngày đó tên này bỗng nhiên trực tiếp cầm bài thi lên bục cùng bà cô già xử nữ nói chuyện phiếm, làm cho bà cô già xử nữ cười đến run rẩy hết cả người, thẹn thùng giống như cô gái nhỏ, còn đem toàn bộ thành quả nghiên cứu viết hết ra. Kết quả chúng tôi không rớt một ai, đến bây giờ vẫn còn được tôn sùng là kỳ tích. Sau này, nam sinh, nữ sinh toàn viện so sánh kỹ thuật tán gái của bản thân câu nói thông dụng đầu tiên là ── "Dưới Ân Nhi người tán gái giỏi nhất" !"

Đình Hy cười gật gật đầu, "Chuyện này tôi có nghe nói qua, nhưng không biết là Ân Nhi."

"Oa! Nguyễn đại tỷ giỏi quá ── ai ai ai! Ăn ăn!" Ninh Thanh Nhã cảm thán, lại phát hiện Nguyễn Ân Nhi đã động chiếc đũa, nhanh chóng la lên để mọi người thấy.

"Cô ta đã ăn mấy cái rồi? Có ai nhìn thấy cô ta ăn cái đầu tiên là cái nào không?" Quý Tiết khẩn trương hỏi. Bọn họ vừa mới cá cược, cá chị ăn cái bánh trẻo đầu tiên là cái nào, người thua nhận trừng phạt của người thắng.

". . . Cà tím." Hoàng Vân Anh bưng đồ ăn từ trong bếp ra bàn đáp lời, vừa nãy mọi người đều đang nhìn Quý Tiết, nhưng cô nhìn thấy Nguyễn Ân Nhi ăn cái bánh trẻo đầu tiên rồi mới vào phòng bếp.

"Thật sự?" Quý Tiết hoài nghi nói.

"Ừ." Tần Mạn Ân mặc áo T shirt rộng thùng thình bên cạnh Quý Tiết cũng khẳng định trả lời của Hoàng Vân Anh.
"A. . . Tỷ, chỉ có tỷ đoán đúng thôi!"

"Một khi đã như vậy, mọi người nhận trừng phạt đi? Vân Anh cô muốn lên lầu vậy cô bắt đầu trước nha, nói thật hay mạo hiểm?" Ninh Thanh Phong cười hỏi.

Hoàng Vân Anh nghĩ nghĩ, "mạo hiểm."


"Vậy. . ." Ninh Thanh Phong đứng lên đi đến trước người Hoàng Vân Anh, dáng người cao gầy làm cho cả người cô toát ra khí chất tiêu soái của cô

gái.

Chỉ thấy cô nhẹ nhàng nâng cằm Hoàng Vân Anh, "Hôn tôi."

". . ." *5.

Hoàng Vân Anh đỏ bừng mặt lên lầu 3, cô vốn dĩ chỉ muốn hôn hai má mà thôi, không nghĩ tới Ninh Thanh Phong đột nhiên quay sang...

Không dám nhìn biểu cảm của mọi người, cô liền bưng khay đi vào thang máy. Trương Tuệ Minh không xuống lầu dùng cơm, cô chỉ có thể đưa lên.

Dạo qua phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm một vòng cũng không phát hiện chị, Hoàng Vân Anh đành đi tìm thử từng phòng một. Nhà trọ này mỗi một tầng đều có rất nhiều phòng, trừ mấy phòng dùng cho cuộc sống thường ngày, còn có rất nhiều phòng tuỳ thuộc công việc của mỗi người. Giống như Tần Mạn Ân thì có phòng ghi âm, phòng nhạc cụ; Đình Hy thì phòng chụp ảnh, rửa ảnh mà Trương Tuệ Minh thì là phòng chiếu phim loại nhỏ, phòng chứa quần áo khổng lồ, phòng chứa ảnh cùng dữ liệu linh tinh.

Các đồ dùng trong nhà trọ cũng đầy đủ hết, nếu như đem hoa viên của nhà trọ cải tạo thành vườn rau, lại thêm chuồng gà gì đó... đây thật là một nơi tốt để ẩn cư.

Tìm được rồi, ở phòng đạo cụ trang phục.

Hoàng Vân Anh gõ gõ cửa, Trương Tuệ Minh nằm trên sô pha không phản ứng.

Đang ngủ sao?

Đến gần sô pha, nhìn khuôn mặt thanh tú hai mắt nhắm chặt vẫn đẹp đẽ bức người như trước, Hoàng Vân Anh do dự có nên đánh thức chị hay không.

So với khi bọn họ tỉnh, cô càng thích khi bọn họ ngủ hơn.


Nhẹ thở dài, Hoàng Vân Anh ngồi dưới đất dựa vào sô pha nhìn người có ngày sinh nhật hôm nay.

Thực ra. . . Mỗi ngày nhìn thấy đám nữ nhân ngoại hình xuất chúng diện mạo hiên ngang tràn đầy mị lực, muốn không động lòng thì phải nói là hoocmon không phát triển. Nhất là ... cô cùng với bọn họ còn có tiếp xúc thân thể thân mật như vậy.
Sỉ nhục? Bị bọn họ coi như công cụ phát tiết tình dục.

Cô. . . vào lúc vứt bỏ cảm giác thẹn thùng của con gái. Ngay cả lúc mặt sẽ đỏ, sẽ ngượng ngùng, nhưng đáy lòng... cái gì cô cũng không cần.

Vào lúc cô chuyện gì cũng chưa từng làm đã bị ngón tay nghìn người chỉ trỏ, cô đã nghĩ, muốn đem lời đồn trở thành sự thật! Làm cho mọi người biết rõ là đồn đãi vẫn nghe nhầm đồn bậy phải sáng mắt ra! Ở trước mặt những người tự cho là chính nghĩa lại mù quáng tin tưởng lời đồn ngu xuẩn gào thét: "Vốn dĩ cái gì tôi cũng chưa từng làm, là các người vu khống tôi, không làm rõ chân tướng đã muốn thương tổn tôi! Tôi biến thành như bây giờ, các người là đầu sỏ gây nên!"

Cuối cùng cái gì cô cũng không làm, chỉ cố gắng... làm người tốt. Chỉ vì cha mẹ tin tưởng cô, yêu thương cô vô điều kiện, cô không thể ngu xuẩn đi làm chuyện tự hại mình để trả thù người khác. Huống chi sau này cô cũng đã hiểu được... những người như thế còn ti tiện hơn động vật, chẳng qua cô không may trở thành đối tượng để mọi người ác ý phát tiết mà thôi.
Không hề suy nghĩ đến nhân tính con người, cô chỉ muốn yên tĩnh thầm lặng, không cần cuộc sống sung sướng... cô chỉ cần có tiền.

Cha mẹ là điều quý giá nhất ấm áp nhất trên thế giới này, cô không muốn mất đi. Sau đó là Linh Vũ... cô không nghĩ trái tim lại có thể hồi phục sớm như vậy, còn có thể tin tưởng người khác, nhận cảm giác che chở từ người khác, Linh Vũ giống như ánh sáng kỳ tích chiếu vào sinh mệnh của cô, làm cho cô tin tưởng ông trời cũng sẽ thưởng cho người tốt.

Đủ rồi, tình thân, tình bạn, cô đều đã có được, cả đời này ── cô không mệt. Vì thế bất kể cái gì khác, cô đều có thể bỏ qua.

Bị người ta đùa bỡn thân thể? Không sao? Ba tháng sẽ có thể có thai? Sẽ thiếu một cánh tay hay một cái chân?

Bất kể thế giới này đối với cô ra sao, muốn cô làm cái gì, chỉ cần đừng đụng đến cha mẹ cùng với Linh Vũ.
Cái khác, cô, không sao cả.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện