"Không được cô ấy. . . Chú Ngô, chú có ý gì vậy?" Chú Ngô muốn chị mất mặt sao?
"Vừa nãy chú đã xin chỉ thị của Nguyễn giám chế cùng với Địch tổng, bọn họ cũng tán thành đề nghị này. Trương Tuệ Minh, con hẳn nên biết, thời của đạo diễn cùng vài vị diễn viên chính đều rất nhanh qua đi, con cứ như vậy buông tha tất cả. . ."
". . . Con đã biết."
Hoàng Vân Anh nhìn vẻ mặt có chút nặng nề của hai người, không hiểu ra sao. Trương Tuệ Minh đã biết, nhưng mà còn cô cái gì cũng không biết a! Vì sao muốn cô đi làm trợ lý tạm của chị? Trợ lý ngôi sao phải làm cái gì a? Cô đi làm trợ lý, nhà trọ thì phải làm sao đây?
Cô còn chưa đồng ý, Ngô tiên sinh cũng đã đứng dậy cáo từ, chân trước cô đi tiễn Ngô tiên sinh, chân sau trở về cũng không nhìn thấy chị đâu.
Trương Tuệ Minh. . . Nhớ lại khoảng thời gian này xung quanh chị, không khí đều biến thành màu đen, Hoàng Vân Anh đoán rằng ── vấn đề lần này có vẻ rất nghiêm trọng?
Bởi vì giữa trưa ăn quá muộn lại ăn nhiều, sáu giờ tối, mọi người trong nhà trọ đều tỏ vẻ ăn không vô, gắp qua gắp lại, nhưng vẫn vì Nguyễn Ân Nhi mà tập trung liên hoan một buổi tối.
Nguyễn Ân Nhi chậm rãi nhìn mọi người xung quanh. . . Bắt đầu từ lúc Hoàng Vân Anh đem bánh trẻo rán để ở trước mặt chị, ánh mắt nóng bỏng của mọi người vẫn theo dõi chị.
Cúi đầu nhìn bánh trẻo rán trong các hình dạng khác nhau trên bàn, ". . . Các người nhìn tôi như thế, tôi cảm thấy giống như các người đang liên thủ đầu độc tôi."
"Phụt. . ." Ninh Thanh Nhã phụt cười, "Thì ra Nguyễn đại tỷ cũng sẽ nói giỡn a?"
Quý Tiết khóe miệng khẽ cười nói, "Các người đừng xem thường cô ta, đừng nhìn cô ta luôn có dáng vẻ mặt than! Nếu như cô ta há mồm dỗ con gái, không ai có thể chống đỡ nổi! Tôi kể mọi người nghe một chuyện, lúc đại học chúng tôi gặp một lão xử nữ biến thái nhất viện, người chỉ cho điểm "mọi môn chỉ thiếu 0,1", bởi vì có một lần đề tài của bà ấy kết thúc chỉ thiếu 0,1, kết quả năm đó trong cuộc thi chúng tôi chắc chắn sẽ gặp bà ấy... các người biết rồi, kêu một bà cô đã nghiên cứu mười năm mới đột phá được vấn đề đến làm giám khảo của chúng tôi. Chúng tôi đều nghĩ lần này chắc chắn tiêu rồi, vậy mà tên này... phải biết rằng bình thường đều là vẻ mặt lạnh lẽo nghiêm túc không nói lời nào, thế mà ngày đó tên này bỗng nhiên trực tiếp cầm bài thi lên bục cùng bà cô già xử nữ nói chuyện phiếm, làm cho bà cô già xử nữ cười đến run rẩy hết cả người, thẹn thùng giống như cô gái nhỏ, còn đem toàn bộ thành quả nghiên cứu viết hết ra. Kết quả chúng tôi không rớt một ai, đến bây giờ vẫn còn được tôn sùng là kỳ tích. Sau này, nam sinh, nữ sinh toàn viện so sánh kỹ thuật tán gái của bản thân câu nói thông dụng đầu tiên là ── "Dưới Ân Nhi người tán gái giỏi nhất" !"
Đình Hy cười gật gật đầu, "Chuyện này tôi có nghe nói qua, nhưng không biết là Ân Nhi."
"Oa! Nguyễn đại tỷ giỏi quá ── ai ai ai! Ăn ăn!" Ninh Thanh Nhã cảm thán, lại phát hiện Nguyễn Ân Nhi đã động chiếc đũa, nhanh chóng la lên để mọi người thấy.
"Cô ta đã ăn mấy cái rồi? Có ai nhìn thấy cô ta ăn cái đầu tiên là cái nào không?" Quý Tiết khẩn trương hỏi. Bọn họ vừa mới cá cược, cá chị ăn cái bánh trẻo đầu tiên là cái nào, người thua nhận trừng phạt của người thắng.
". . . Cà tím." Hoàng Vân Anh bưng đồ ăn từ trong bếp ra bàn đáp lời, vừa nãy mọi người đều đang nhìn Quý Tiết, nhưng cô nhìn thấy Nguyễn Ân Nhi ăn cái bánh trẻo đầu tiên rồi mới vào phòng bếp.
"Thật sự?" Quý Tiết hoài nghi nói.
"Ừ." Tần Mạn Ân mặc áo T shirt rộng thùng thình bên cạnh Quý Tiết cũng khẳng định trả lời của Hoàng Vân Anh.
"A. . . Tỷ, chỉ có tỷ đoán đúng thôi!"
"Một khi đã như vậy, mọi người nhận trừng phạt đi? Vân Anh cô muốn lên lầu vậy cô bắt đầu trước nha, nói thật hay mạo hiểm?" Ninh Thanh Phong cười hỏi.
Hoàng Vân Anh nghĩ nghĩ, "mạo hiểm."
"Vậy. . ." Ninh Thanh Phong đứng lên đi đến trước người Hoàng Vân Anh, dáng người cao gầy làm cho cả người cô toát ra khí chất tiêu soái của cô