". . . Vân Anh."
". . ." Hoàng Vân Anh vô lực dựa vào trên giường, hô hấp khó bình tĩnh trở lại, nữ nhân kia còn cố tình không cảm thấy được nửa thân mình đang đặt ở trên người cô, vẫn như gọi hồn kêu bên tai cô.
Da thịt áp chặt vào nhau, vuốt ve mê luyến trên thân thể hơi lạnh của cô, lưu lại tầng tầng hơi ấm của chị, Trương Tuệ Minh cười cười, tiếp tục kêu, "Vân Anh?"
Hoàng Vân Anh bất đắc dĩ thở dài, "Có chuyện gì sao, Trương tỷ tỷ?"
"Không có việc gì, chỉ muốn gọi tên em." Trương Tuệ Minh lại sờ soạng trong chốc lát, "Trước kia tôi cũng đều gọi em như vậy mà?"
". . ." Chị bị bệnh sao? Hoàng Vân Anh không nói gì mà cố gắng chống đỡ. Nghe nói làm diễn viên rất dễ bị tâm thần phân liệt, không phải chị còn trẻ đã bị bệnh nghề nghiệp chứ?
"Vân Anh. . ."
Hoàng Vân Anh khẽ cắn môi, chị đang học nói sao?
"Làm của tôi. . ."
"Ừ?" Chị vừa mới nói cái gì?
"Không có việc gì. . . Có muốn uống chút gì hay không?" Trương Tuệ Minh nói xong đứng dậy, trên thân hình trần trụi mà bốc lửa không có chút sẹo lồi, chỉ có đường cong gợi cảm khỏe mạnh mê người sáng bóng mê người.
"Ừ, để tôi tự lấy." Hoàng Vân Anh chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị xuống giường uống nước, Trương Tuệ Minh đã xách một chai rượu hồng cùng hai cái ly từ xe đẩy phục vụ đến, chân dài đảo qua ngăn cản thân thể của cô đang muốn xuống giường.
"Tôi không uống rượu." Hoàng Vân Anh nhìn ly rượu trong tay chị, nói trước.
"Tôi dạy cho em." Động tác chị thành thạo mở chai rượu ra.
"Tôi ──" cô cũng không muốn học.
"Bước đầu tiên, em đổ rượu vào ly." Châm vào hai ly rượu hồng. "Bước thứ hai, mở miệng ra."
". . ."
"Bước thứ ba, em đổ rượu vào miệng."
"Hôm nay tâm trạng chị rất tốt sao?" Hoàng Vân Anh hỏi.
"Đúng vậy, vì thế em uống với tôi một ly đi?"
Trên mặt chị có tia sáng kỳ lạ chiếu rọi, mặc dù trong lòng cô có chút nghi ngờ, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
". . . Chỉ một ly thôi nha!"
Nhận ly rượu trong tay chị, Hoàng Vân Anh nhấp thử một ngụm, tốt, uống được, xong rồi uống từ từ đến hết. Cô rõ ràng làm cho chị có chút ngạc nhiên, nhìn thấy cô cầm ly rượu không, chị lại đem bình rượu rót vào ly của cô.
"Ai ai!" Hoàng Vân Anh vội vàng thu hồi ly rượu, "Chỉ một ly thôi mà!"
"Chai rượu này đã mở ra không uống hết rất lãng phí, giúp tôi uống hết đi."
"Đừng."
"Uống một ly giảm bớt một lần xử phạt, ly vừa nãy giảm cho em 1 lần, còn lại 49 lần."
"48! Chị. . . Đã làm một lần." Hoàng Vân Anh có chút uất ức mở miệng cãi.
"A. . ." Trương Tuệ Minh cười khẽ, "Được, 48." Vừa cười, vừa đổ rượu cho cô.
Hai người ly chạm ly, Trương Tuệ Minh lại không vội mà uống rượu, chỉ để y ly rượu nhìn Hoàng Vân Anh uống hết, chị sẽ châm rượu đếm ngược số lần cho cô...
Uống đến lúc còn 44 lần, Hoàng Vân Anh đã có chút choáng váng, cô biết bản thân đã uống say, không cho chị rót rượu nữa.
"Không cần, uống nữa sẽ say. Chị không uống kìa."
Trương Tuệ Minh cười cười, để chai rượu xuống, rồi mới cầm ly rượu trong tay đưa cho Hoàng Vân Anh, "Đút cho tôi."
". . . Có được trừ không?"
"Giảm hai lần." Chị bật cười.
Miệng chứa rượu thơm ngọt, Hoàng Vân Anh hôn môi đỏ mọng của Trương Tuệ Minh, cái miệng nhỏ đem rượu trong miệng đút cho chị. Một ngụm đút hết, nữ nhân ấy lại đột nhiên hút mạnh, thô bạo cuốn lấy đầu lưỡi của cô ngậm liếm.
Mùi rượu nồng đậm quanh quẩn trong hô hấp của hai người, Hoàng Vân Anh chỉ cảm thấy rượu hồng nãy giờ uống vào giờ phút này đều hóa thành nhiệt lượng say lòng người từ bụng lan ra khắp toàn thân.
"Không đủ. . ." Hút hết chất lỏng trong miệng cô, chị nhìn chằm chằm mắt cô, tràn ngập gợi cảm dụ hoặc liếm liếm môi.
"Tôi. . ." Không, đã không có.
Chị nắm lấy tay nhỏ bé của cô đặt trên dục vọng dưới thân đang gắng gượng của chị, "Tôi còn chưa bao giờ xúc động như vậy."
Ôm thắt lưng đem cô đặt ở dưới thân, ở bên ngoài nguồn suối ướt át của cô ma sát vài cái, đột nhiên cắm nhẹ một cái đi vào trong.
"Ừ. . ." Hoàng Vân Anh cắn cắn môi, cầm lấy cánh tay rắn chắc của chị cố gắng chống đỡ xúc cảm ma sát mãnh liệt dưới thân. Lúc nãy chị chơi xấu chơi ở phía sau, phía trước bây giờ đã sớm hư không chịu nổi mật dịch tràn lan, hiện tại chị lập tức tiến vào, nháy mắt liền đem âm huyệt thiếu thốn phía trước kích thước vô cùng.
"Ôm hoài cũng không thấy đủ. . ." Chị một bên thả chậm thắt lưng, một bên nhìn chằm chằm biểu cảm khẽ nhíu mày của cô. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần lại diễm lệ có một loại biểu cảm vừa vui thích vừa thống khổ, cái miệng nhỏ nhắn lúc thì khó nhịn khẽ cắn môi, lúc thì tràn ra tiếng dâm mỹ mềm mại ngâm nga.
Động tác Trương Tuệ Minh càng ngày càng chậm, nhưng không mềm nhẹ tí nào, chị lần lượt biến hóa góc độ dùng cự vật làm người ta khó có thể thừa nhận, một tấc một thước hung hăng trừng trị hoa huyệt non mềm của cô, làm cho cô nửa tỉnh nửa say không ngừng cảm thụ được lửa nóng thật lớn của chị.
"Ừ a. . ." Bất kể làm vài lần rồi, bất kể có bao nhiêu ẩm ướt, thô to của bọn họ đều làm cho thần kinh cô khẩn trương, sợ hãi có lúc sẽ bị bọn họ cắm đến hỏng. Có thể là do sợ hãi, mãnh liệt kích thích, ma sát khoáı cảm không thể từ chối làm cho cô sunɠ sướng đến khó nhịn, không biết nên kêu chị chậm lại một chút, hay là nên kêu chị nhanh lên chút nữa. . .
Phảng phất như lăng trì, một chút thông thả một chút rút cắm thật sâu, cự vật thật lớn xông qua vách tường tầng tầng nếp gấp non mềm, đè ép nghiền nát hoa tâm đang cố gắng không ngừng kháng cự sự xâm nhập này; khi rút ra, côn thịt như cường đạo quét qua hoa tâm đang co rút mẫn cảm yếu ớt, làm cho hoa huyệt của cô không tự chủ co rút mấp máy, càng tăng thêm hưng phấn cho nữ nhân kia khi mãnh liệt rút cắm.
"A. . ." Thì ra khi làm tình làm càng chậm càng khó chịu hơn? Khoáı cảm rõ ràng đang tích lũy không ngừng, trong hoa huyệt lại càng khao khát. Hoàng Vân Anh hoạt động biên độ nhỏ phối hợp với Trương Tuệ Minh đang rút cắm, bị thân thể mãnh liệt nhu cầu, bất mãn khô nóng bức đến muốn khóc ──
"Vân Anh. . . Làm cô gái của tôi nha."
"Ừ?" Hoàn toàn không thể chú ý chị đang nói cái gì, cô chỉ biết là dưới thân. . . Rất khổ sở, chỉ nghĩ, rất muốn chị rút cắm nhanh hơn. . . "Tuệ Minh, tôi. . ."
"Phải