Sau khi đem hành lý đồ dùng đều để ở khách sạn, Hoàng Vân Anh đi theo Trương Tuệ Minh, Ngô Minh đi đến trường quay. Sau khi Trương Tuệ Minh tạm thời nghỉ ngơi, tổ quay phim liền điều chỉnh kế hoạch quay chụp, tập trung quay chụp phần diễn của các diễn viên khác trước, nhưng những diễn viên khác bản thân mình cũng có an bài công tác khác nhau, thời gian rất khó phối hợp, vì thế trong khoảng thời gian này tổ quay phim thường xuyên có người thì diễn, không người thì nghỉ, cảm xúc cao thấp của tổ quay phim đã không ổn lắm, may mà danh tiếng của Trương Tuệ Minh ở đây cũng khá tốt, bình thường đối với nhân viên công tác của tổ quay phim đều rất thân thiết chăm sóc, vì thế lần phong ba này cũng không bị đưa đến trước mặt truyền thông cùng công chúng.
"Rất xin lỗi, đạo diễn, đã tạo thêm phiền phức cho anh cùng với mọi người."
Hàng mi của chị mang thần sắc tự trách làm cho người ta thật sự không đành lòng tiếp tục trách móc nặng nề chị gì nữa, đạo diễn cùng với vài người phụ trách tổ quay phim cũng chỉ nói vài câu "Đã trở lại là tốt rồi, đã trở lại là tốt rồi" đem sự việc tạm thời trôi qua.
Hoàng Vân Anh chưa từng chính mắt thấy người khác quay phim, vì thế nhìn không ra cái gì khác, nhưng theo góc độ người ngoài nghề đến xem, ngày đầu tiên quay chụp cũng khá tốt. Bởi vì thường xuyên quay một lần liền qua cảnh, cũng không NG bao nhiêu, một cảnh lặp đi lặp lại cũng đều là do đạo diễn muốn quay phim với nhiều góc độ khác nhau.
Nhưng mà. . . không biết có phải ảo giác hay không, cô vẫn cảm thấy bầu không khí tổ quay phim có chút kỳ quái, thường xuyên có người nhìn Trương Tuệ Minh sau đó nhỏ giọng nói nói cùng người kế bên, cái biểu cảm kia rõ ràng không phải là háo sắc. Hoàng Vân Anh tự nhận không phải là một người hiếu kỳ, nhưng ma xui quỷ khiến, cô thấy hai cô gái vừa mới "Châu đầu ghé tai" đi đến toilet cũng chạy theo phía sau.
"Dì cả đến thật phiền, cứ phải chạy đi toilet."
"Dì cả nếu không đến cô càng phiền hơn, cô phải chạy đi bệnh viện."
"Phi! Cô cái miệng quạ đen này, có thể nói dễ nghe hơn không? Bụng tôi đã rất khó chịu rồi. Hừ, giọng điệu này của cô. . . Giống với Tiêu Toa lắm đó nha!"
"Cắt! Tôi bắt chước được không!"
"Được được rồi, biết cô rất tinh mắt. . . A, rất muốn nhìn ngày mai Tiêu Toa trở lại tổ quay phim nhìn thấy Trương Tuệ Minh sẽ có biểu cảm gì! Ha ha ha ha!"
"Tôi thật muốn nói, xứng đáng! Cô ta mệnh tốt, vừa xuất hiện đã có đạo diễn nâng đỡ, trực tiếp thành "minh tinh điện ảnh quốc tế", cầm được vài giải thưởng điện ảnh nhỏ lỗ mũi đã hướng lên trời, lần này vấp phải trắc trở đi? Cô ta làm như cô ta thật sự có mị lực khôn cùng già trẻ đều yêu vậy! Trương Tuệ Minh người ta đối với cô ta cũng không dậy nổi một chút tình dục nào đâu! Cười chết tôi rồi. Vốn là cảnh diễn trên, mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, kết quả chính cô ta ở giữa phòng hoá trang rống to, để toàn thế giới đều đã biết! Ha ha! Nếu là tôi khẳng định đập đầu chết cho rồi."
"Nếu như không phải Nguyễn giám chế lên tiếng cấm nói chuyện ra ngoài, tôi rất muốn đem tin tức này nói ra, để xem Tiêu Toa sau này phải làm sao! Xem cô ta ở trước mặt đạo diễn, giám chế cung kính, mà có thể làm cho Trương Tuệ Minh không khách khí nói ra loại chuyện này như thế, cô gái kia không chừng ở dưới thân Trương Tuệ Minh đã làm những gì đâu!"
"Ừ! Tôi cũng đoán vậy! Haiz, cô nói xem nếu như Trương Tuệ Minh thật sự không có cách nào cùng cô ta chụp ảnh, cô nói. . . có khả năng đổi nữ chính hay không?"
"Thôi đi! Nhiều lắm là sửa kịch bản, cô cũng không phải không biết bối cảnh của Tiêu Toa, cô ta không chỉ có một cha ruột là nguyên lão của Ân Kỳ, mà còn có một cha nuôi là lão đại chính giới! Thay đổi nữ chính đầu là Trương Tuệ Minh cũng sẽ không động đến nữ chính hai là cô ta! Được rồi được rồi, đi thôi! Mỗi người có số mệnh khác nhau, chúng ta chậm rãi nhìn đi."
". . ." Hoàng Vân Anh đứng lên, phản xạ tính bấm nút xả nước. Mọi người trong tổ quay phim đều chờ xem kịch vui sao? Nếu như vẫn không có cách nào chụp tốt, nhân vật của chị có khả năng bị đổi? Vì thế trong khoảng thời gian này chị vẫn. . .
Tuy rằng đã gần hết tháng 8, nhưng uy lực của những ngày mùa hè một chút cũng không có xu thế yếu bớt đi, nhìn thấy chị mặc trang phục diễn che kín người biểu cảm nghiêm túc, thần thái vẫn tiêu sái tự nhiên như trước, cô không khỏi có chút bội phục. Sau một hồi quay chụp liên tiếp, trong thời gian ngắn ngủi thay đổi biểu cảm nhanh chóng, chân mày, khóe miệng, ngón tay, thắt lưng, thậm chí là góc áo giày nhọn đều có vẻ sinh động như cũ, làm chấn động Hoàng Vân Anh! Nếu như lần trước chị cải trang làm cho cô cảm nhận được sự chuyên nghiệp của chị, vậy lần này, cô thật lòng bị hành động chuyên chú của chị thuyết phục.
Trương Tuệ Minh. . . Không thẹn với hai chữ "Ảnh hậu".
"Hồn đã đánh mất rồi sao?" Trương Tuệ Minh thấy cô nhìn chị