"Bây giờ mới biết sợ?" Quý Tiết mang theo Hoàng Vân Anh lên xe của chị, liếc mắt thấy cô đang run nhè nhẹ.
Hít sâu một hơi, Hoàng Vân Anh ổn định lại hơi thở. Không phải cô sợ, mà vừa nãy chứng bệnh sợ hãi lại phát tác, nhất thời không khắc chế được.
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Quý Tiết nghiêng người, khó hiểu nhìn cô. Chị thật sự không hiểu cô gái này sao lại lựa chọn biện pháp nhục nhã như vậy để từ chối Trương Tuệ Minh.
Hoàng Vân Anh không có trả lời, sau khi lẳng lặng ngồi trong chốc lát, "Cám ơn Quý tỷ tỷ, tôi trở về."
"Trở về? Cô không muốn sống nữa?" Quý Tiết cầm tay Hoàng Vân Anh đang muốn xuống xe.
"Nguyễn tỷ tỷ buổi chiều có cảnh quay."
Quý Tiết thật muốn bổ đầu cô ra, xem bên trong có cấu tạo như thế nào, "Cô có biết Tuệ Minh bây giờ rất muốn giết cô không!"
Nghĩ đến một loạt tình huống, Quý Tiết dùng một chút lực đem cô túm lại, nhấn nút khởi động xe thể thao.
Tuy nói chị cũng là cao thủ tình trường, nhưng loại tình huống này chị thật không biết xử lý thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, Quý Tiết chỉ đem Hoàng Vân Anh mang về khách sạn.
"Xảy ra chuyện gì?" Tần Mạn Ân mặc một bộ đồ đơn giản màu lam nửa nằm trên sô pha trong phòng khách ở khách sạn, thấy Quý Tiết nghiêm mặt lôi kéo cô đi vào, liền chậm rãi ngồi dậy, lấy tai nghe điện thoại xuống hỏi.
"Cô gái này. . . Quên đi" vẻ mặt Quý Tiết không biết nên nói gì, "Cậu coi cô ấy một lát, đỡ cho cô ấy tự đi chịu chết." Nói xong Quý Tiết lại ra cửa.
Nhìn bóng dáng Quý Tiết, Hoàng Vân Anh nhẹ thở dài một hơi. Có phải chị thấy cô rất không biết tốt xấu?
Có lẽ đi. Nhưng chỉ cần phải lựa chọn con đường sống, cô không muốn lại liên quan đến bọn họ nhiều hơn, làm sao có khả năng cô nhận cái bọn họ gọi là tình cảm kia.
Bọn họ muốn chính là. . . một nữ nhân để phát tiết, có phải cô hay không, cũng không quan trọng.
"Lại đây ngồi đi." Tần Mạn Ân thản nhiên mỉm cười nói.
Hoàng Vân Anh cũng nhẹ mỉm cười lại, chậm rãi đi qua ngồi xuống. Nếu có lựa chọn khác, cô đương nhiên không muốn bây giờ đối mặt với Trương Tuệ Minh, tạm thời... làm đà điểu đi.
"Nghe một chút đi." Tần Mạn Ân đưa tai nghe điện thoại qua.
Hoàng Vân Anh đeo tai nghe điện thoại, nghe thấy nhạc dạo nhẹ nhàng, một khúc hát giống như dòng suối mùa thu tuyệt đẹp chậm rãi lọt vào tai.
Đó là. . . Một loại cảm giác mang theo chút ấm áp mát lạnh, như cô gái thanh lệ trong mưa phùn lạnh run nhảy múa, biểu lộ tất cả tâm tình thuần khiết.
Hay quá. . .
Không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, Hoàng Vân Anh chỉ có thể vui mừng nhìn về phía Tần Mạn Ân xinh đẹp như hoa.
"Thích không?"
"Ừ!" Hoàng Vân Anh vui vẻ gật đầu. Bài hát hay quá! "Chị làm sao?"
"Ừ." Tần Mạn Ân tươi cười luôn rất nhẹ, chỉ là khóe miệng thoáng cong cong mà