Nhìn thấy Hoàng Vân Anh té ngã trên mặt đất, Tiêu Toa đắc ý nhìn về phía Tần Mạn Ân và Trương Tuệ Minh, đã thấy hai nữ nhân kia đồng thời đứng lên đi tới phía cô ta.
Hoàng Vân Anh chống tay đứng lên, nhìn thấy tay áo của bộ đồ vừa mới mặc mấy tiếng đã bị cọ rách, bởi vì cánh tay bị cọ rách da, nên trên tay áo còn lộ ra một ít vết máu.
"Tôi... rốt cuộc có cái gì đáng giá để cô phải hâm mộ ghen tị hay hận như thế?" Hoàng Vân Anh âm trầm mở miệng, ánh mắt vẫn như cũ nhìn ở trên tay áo.
"Ha. . . Tôi hâm mộ cô? Ghen tị cô? Cô đánh giá cao bản thân quá rồi đó, sao? Bản thân đi đường không nhìn thì lại trách người khác ── "
"Câm miệng." Hoàng Vân Anh quát một tiếng, không hề sợ hãi nhìn chăm chú Tiêu Toa, "Tôi không phải người ở trong vòng luẩn quẩn này, quyền lực địa vị của cô cũng không có gì có thể uy hiếp đến tôi, tôi không dựa vào cô để ăn cơm nên cũng không muốn phải diễn trò với cô."
Hoàng Vân Anh đột nhiên bùng nổ làm cho Trương Tuệ Minh và Tần Mạn Ân phải ngừng bước chân, Trương Tuệ Minh có chút ngoài ý muốn lại có chút kinh hỉ nhìn cô, mà Tần Mạn Ân lại hơi hơi tươi cười làm mắt người ta say mê.
Đoàn phim thấy trợ lý nhỏ của Trương Tuệ Minh công khai chống đối Tiêu Toa, một đám há hốc mồm lại chờ mong.
"Cô, cô. . ." Tiêu Toa không nghĩ tới Hoàng Vân Anh cư nhiên dám nói lại cô, đôi mắt xinh đẹp hiện lên tức giận, "Cô cho là cô không ở trong vòng luẩn quẩn hỗn loạn này tôi sẽ không làm gì được cô sao?"
"Vậy cô vì sao phải lắp bắp? Cô so với tôi xinh đẹp hơn, có tiền hơn, nổi tiếng hơn tôi, tôi chưa bao giờ đắc tội với cô, cô vì sao lại nhắm vào tôi?"
"Tôi..." Tiêu Toa không được tự nhiên liếc nhìn Trương Tuệ Minh với Tần Mạn Ân, thấy hai nữ nhân kia căn bản cũng không thèm nhìn cô, chỉ cười nhìn Hoàng Vân Anh, kiêu ngạo trong lòng đều hóa thành tức giận, trợn mắt trừng Hoàng Vân Anh, "Tôi chính là nhìn thấy cô không vừa mắt, như thế nào?"
". . . Nhìn tôi không vừa mắt, vì thế sai trợ lý của cô đánh tôi? Nhìn tôi không vừa mắt, cô cố ý đẩy tôi ngã? Nhìn tôi không vừa mắt, cô chuẩn bị tiếp tục làm khó dễ tôi sao? Vậy nếu như người khác nhìn cô không vừa mắt? Có phải cũng có thể đánh cô, bắt nạt cô!"
"Nhìn tôi không vừa mắt? Ha..." Tiêu Toa giống như liếc nhìn Hoàng Vân Anh tựa như nhìn thấy người điên, "Cô nghĩ rằng tôi và cô đều là loại con gái đến từ nông thôn sao? Tôi là ngôi sao trẻ tuổi nhất, cô có biết fan của tôi có bao nhiêu người không? Cô có biết những người mê phim tôi đóng có bao nhiêu người trên toàn thế giới không? Nhìn tôi không vừa mắt? Trừ phi có người mắt bị mù!"
". . . Vậy cô có dám nói một câu không?"
"Nói cái gì?"
"Người nào nhìn thấy cô thuận mắt mời giơ tay lên."
". . ." Tiêu Toa cười nhạt, "Cô cho là tôi sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy sao?"
"Cô đương nhiên sẽ không làm, bởi vì cô không dám! Muốn đánh cược hay không? Toàn bộ đoàn phim nếu có một nửa thích cô, tôi lập tức quỳ xuống xin lỗi cô!"
Lời Hoàng Vân Anh vừa nói ra, mọi người đều ồ lên. Trương Tuệ Minh cũng không khỏi nhíu nhíu mày, tuy nói nhân viên đoàn phim đều bị Tiêu Toa ép buộc quá mức, nhưng ──
"Ha! Được! Được" Tiêu Toa giận dữ cười, "Chính cô nói đó!"
Tiêu Toa lùi về sau hai bước, ngạo mạn lại tự tin nhìn mọi người chung quanh, "Ngại quá, phiền toái ── "
"Đợi chút."
"Hối hận?" Mắt Tiêu Toa đầy châm chọc.
"Nếu như cô thua thì sao?"
"Tôi sẽ thua? Nếu như tôi thua sẽ liếm giày của cô!"
"Vậy thì không cần" Hoàng Vân Anh giống như nắm chắc thắng lợi nói, "Nếu như cô thua, tôi chỉ hy vọng cô hành động đúng với nghề nghiệp của một diễn viên đã rèn luyện hàng ngày, làm việc thật tốt đừng cố ý gây phiền toái cho mọi người nữa!"
Đối với cô mà nói, cô thích nhất là nhìn thấy mọi người bên cạnh mình đều vui vẻ, nhưng cả đoàn phim từ trên xuống dưới một ngày cũng không thấy có mấy người cười!
Trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Tiêu Toa lúc hồng lúc xanh, oán hận khẽ cắn môi, cô cũng biết hai ngày nay cô có chút quá đáng, nhưng tâm trạng của cô không tốt mà! Đương nhiên sẽ có lúc tức giận! Chẳng lẽ tâm trạng cô không tốt, những người khác sẽ không được hò hét cô sao?
Nhìn chằm chằm Hoàng Vân Anh, Tiêu Toa cười lạnh một tiếng, "Được! Thành giao!"
Đứng ở giữa