Khắc chế dục vọng muốn lùi về sau của bản thân, Hoàng Vân Anh đi vào phòng nghỉ, chậm rãi đóng cửa lại.
"Trương tỷ tỷ."
"..."
Lẳng lặng nhìn chị đang tức giận, cảm xúc cô dần dần bình tĩnh lại.
Cô... Cảm ơn chị.
Bất kể chị đối với cô như thế nào, có thể là do được người khác thích là một chuyện vui vẻ, nhưng đáng tiếc... cô không thích hợp với chị, chị cũng không thích hợp với cô.
Thật ra cô đã sớm phát hiện, cô đối với tình yêu không có khát khao, khi các bạn nữ vì soái ca, thầy giáo trẻ, thần tượng mặt đỏ tim đập, cô chỉ vui vẻ đứng ở một góc nhìn khuôn mặt tươi cười của người khác. Tình yêu? Hôn nhân? Đối với cô mà nói, giống như là một thế giới khác.
Bốn năm đại học, cô đã dần dần có cuộc sống của một cô gái bình thường, đơn thuần hưởng thụ cuộc sống trường học, được Linh Vũ dẫn đi chơi mang đến cho cô rất nhiều cảm giác vui vẻ hạnh phúc, nếu như sau này có thể tự nhiên mà sống... đối với cô mà nói, chính là tốt đẹp cả đời.
Đối với tình yêu... Cô chưa bao giờ hy vọng xa vời, một lần ảo tưởng duy nhất chính là... Là V, nhưng cũng chỉ có một lần như vậy mà thôi. Bởi vì không có hy vọng xa vời, vì thế sẽ không thất vọng, vì thế cho dù bị cường bạo, cho dù gặp được loại chuyện hoang đường này... đồng thời phục vụ mấy nữ nhân, cô cũng sẽ không oán, không hận.
Đối với bọn họ, cái gì cô cũng không cần, cái gì cũng không muốn, vì thế, cũng xin bọn họ đừng muốn gì ở cô, cô thật sự... không có cái gì có thể cho bọn họ.
Một người phụ nữ thanh tú đẹp đẽ vạn người có một và một cô gái thanh lịch nhẹ nhàng như cỏ dại hoang dã cứ yên lặng đối diện. Một người cho rằng đối phương là toàn bộ thế giới mà trông ngóng, khẩn cầu; một người lại giống như ở mặt đất mênh mông mà thản nhiên trong gió.
Lần đầu tiên Trương Tuệ Minh biết được một chuyện ── thì ra, chị cái gì cũng không có.
Cái gì cũng không có. Liều mạng ở trong đôi mắt của cô tìm kiếm bóng dáng của bản thân, vậy mà... cái gì cũng không có. Đều nói người trước khi chết sẽ nhớ lại bản thân khi còn sống, bây giờ chị cũng sắp chết rồi sao? Vì sao ánh mắt nhìn cô, trong đầu không ngừng hiện lên bản thân ── từng bá đạo càn rỡ, không ai bì nổi, phản nghịch kiêu ngạo, tự cho là đúng...
Kết quả là, trong mắt cô gái mà lần đầu tiên bản thân thích thật lòng, chị ── cái gì cũng không phải.
Cô giống như một ma kính đáng sợ, đang phản xạ tất cả việc xấu trong lòng chị, đem kiêu ngạo của chị hoàn toàn giẫm lên ── đến cả tức giận của chị, bây giờ trước khuôn mặt bình tĩnh của cô, giống như một chuyện cười.
Chị thích cô gái này, vô số lần ôm qua cô gái này, còn không biết cô vẫn ngồi ở trên đám mây, chưa bao giờ nhìn xuống chị.
Tức giận trong người bất tri bất giác tan thành mây khói, Trương Tuệ Minh tự giễu nhếch nhếch khóe miệng, đi đến trước mặt cô, chìa tay ôm cô.
Chị xong rồi.
Kiêu ngạo của chị, tự tôn của chị ...
"Tôi chờ."
"..."
"Chờ ngày nào đó em có thể chấp nhận tôi."
"..." Dán vào trong lồng ngực ấm áp có chút nóng lên của chị, cô có chút thống khổ nhắm mắt lại ── đừng như vậy, đừng như vậy. Cô thà rằng chị tức giận, cô thà rằng chị nói móc châm chọc cô, cô thà rằng chị thương tổn thân thể cô, những chuyện đó cô còn không sợ, nhưng mà ── đừng đối xử tốt với cô...
Đừng đối xử tốt với cô...
Đẩy chị ra, cô xoay người mở cửa bước nhanh về phía toilet.
Dựa vào cánh cửa, chấp nhận nước mắt không tiếng động chảy xuống, cô không biết bản thân vì sao sẽ khó chịu như thế, cô thật sự... Không biết.
Chờ nước mắt trong lồng ngực dừng lại, Hoàng Vân Anh rửa mặt, đi tới phòng nghỉ của Tần Mạn Ân, nhưng phòng nghỉ đã không có người,