Nhiếp Tiểu Thiến...là bạn cùng bàn cấp 3 của cô. Hoàng Vân Anh nhìn dáng vẻ tú lệ của Nhiếp Tiểu Thiến, nghiêng đầu nói với bà chủ cửa hàng:
"Bà chủ, làm phiền tính tiền dùm tôi."
"Mẹ, để con." Nhiếp Tiểu Thiến phẩy tay soái ca đang khoác lên vai hắn xuống, đi đến chỗ bà chủ, từ tủ thu ngân lấy ra một xấp tiền lẻ, còn lấy ra một túi tiền xu.
". . ." Hoàng Vân Anh không nói gì. Cô biết Nhiếp Tiểu Thiến muốn làm gì, đây cũng không phải lần đầu tiên, chuyện cô gặp được khi đi học còn hơn nhiều so với việc làm của chị em Tiêu gia ngây thơ.
"Tiền của cô!" Nhiếp Tiểu Thiến giơ tay lên, vung tay, hơn trăm đồng tiền xu và tiền lẻ liền lả tả rớt xuống, giống như là mấy đứa bé rải hoa trong hôn lễ, hoàn cảnh rất hoa lệ.
"Tiểu Thiến! Con làm gì vậy! Cô gái này, ngại quá xin lỗi xin lỗi a!"
"Mẹ, mẹ đừng nhặt giúp cô ta, cô ta là Hoàng Hoan! Con đã từng nói với mẹ, mẹ đã quên rồi sao?"
"Hoàng Hoan? Hoàng Hoan!" Bà chủ lúc đầu hơi nghi ngờ, sau đó mới bừng tỉnh mà nhìn về phía Hoàng Vân Anh, trong ánh mắt chỉ còn lại chán ghét cùng oán hận.
Hoàng Vân Anh nhìn xung quanh một chút, chỗ nào cũng là tiền xu, một chữ cũng không nói ngồi xổm xuống nhặt tiền, cô không có cách nào nhìn tiền dưới chân mà thoải mái bỏ đi, cô đã quên đã từng đọc qua ở chỗ nào đó --- Tôn nghiêm có đôi khi là dựa vào tiền ngươi có, rất rõ ràng, bây giờ cô không có tiền để so đo.
"Tiểu Thiến, em như vậy có hơi quá đáng, dù sao cũng đã từng là bạn học." Nam nhân cao gầy hơi cau mày nói.
"Quá đáng?" Nhiếp Tiểu Thiến phẫn hận chỉ vào Hoàng Vân Anh, "Anh hỏi một chút xem cô ta đã đối xử với em như thế nào! Toàn bộ trường học đều nói cô vẻ ngoài thanh thuần thực ra bên trong dâm loạn vô sỉ, em không tin, còn chủ động nói chuyện với cô ta, còn dạy cô ta dùng máy tính, ăn cơm cùng với cô ta! Cô ta thì sao? Cô ta thì ngược lại, biết rõ em thích anh, còn chạy đi câu dẫn anh, còn đem thư tình em viết cho anh dán trên thông báo của trường học, hại em trở thành trò cười của toàn trường! Nếu không phải vì cô ta, thành tích thi vào đại học của em cũng không tệ như vậy, là cô ta đã phá hoại cả đời em! Nếu giết người không phạm pháp, em đã sớm giết cả nhà cô ta!"
Nghe Nhiếp Tiểu Thiến lên án, suy nghĩ của Hoàng Vân Anh chậm rãi quay về bốn năm trước. Nhiếp Tiểu Thiến là bạn học cấp ba của cô, lúc đó cô ấy là học sinh chuyển trường, bởi vì chỉ có bàn bên cạnh cô còn trống nên cô ấy ngồi chung với cô. Cùng với những bạn học khác không giống nhau, Tiểu Thiến cực kỳ có cá tính và chủ kiến, không để ý đến những lời đồn, thật sự muốn làm bạn với cô. Nhưng mà khi đó cô đã bị tổn thương quá nhiều, không hề hy vọng xa vời có thể gặp được người bạn thực sự tin tưởng cô, cô chỉ một lòng muốn thi đến đại học chỗ Tiểu Nhã đang ở.
Mặc dù cô thường xuyên không trả lời, Tiểu Thiến ngồi bên cạnh cô vẫn cười nói không ngừng, lúc ấy khi đang học thì máy tính xảy ra vấn đề, cũng là Tiểu Thiến chủ động giải quyết giúp cô, sau đó lại nói với cô vài bí quyết nhỏ... Soái ca cao gầy kia tên là Trần Thần, lúc trước là học sinh cùng trường học mỹ thuật, Tiểu Thiến chuyển tới không lâu thì thích hắn, còn nhờ cô đi đưa thư tình cho