Có lẽ xuất phát từ áy náy, cũng có lẽ xuất phát từ đồng tình, Trần Thần kéo ống quần tây trang, ngồi xổm xuống giúp Hoàng Vân Anh nhặt tiền xu lên.
"Trần Thần!" Nhiếp Tiểu Thiến sắc mặt rất khó coi.
"Không cần." Hoàng Vân Anh không nhận tiền xu trong tay Trần Thần, nhìn một xấp tiền xu đã nhặt được, xoay người rời khỏi cửa hàng.
Cô nhớ rõ Nhiếp Tiểu Thiến và Trần Thần thi đại học cùng một trường, ở bên nhau bốn năm còn gặp người lớn rồi, đoạn tình cảm lưu luyến từ trung học này cũng coi như sắp nở hoa kết trái.
Rất tốt.
Bởi vì đã xem đủ chủng loại, Hoàng Vân Anh đặt trên mạng một cái phone đơn giản, tuy rằng chất lượng cũng không tốt lắm, nhưng giá cả lại khá được, không đến nổi nào.
Xem sách báo tài liệu cả một đêm, Hoàng Vân Anh nghỉ ngơi một chút, nhìn chằm chằm laptop nửa ngày, mới ngồi dậy khởi động máy lên NG, cũng không đi đến phòng trò chuyện, trực tiếp mở hộp thư.
"Được nghỉ ngơi đi. Rất nhớ tiếng hát của em."
Mười chữ, hai câu nói rất đơn giản. Nghỉ ngơi. . . Bây giờ là bốn giờ rạng sáng ngày 2, điện thoại chắc khoảng ngày 3 là giao đến, mà ngày 4 cô đã phải trở về, ở nhà thời gian luôn lơ đãng trôi nhanh như vậy. Nhớ... trừ cha mẹ và Linh Vũ, thì ra còn có người sẽ nhớ cô, cho dù chỉ là nhớ tiếng hát của cô.
"Nghỉ ngơi mấy ngày. Em mua điện thoại mới, đến khi lấy sẽ hát cho chị nghe! (khuôn mặt tươi cười)"
Cứ như vậy là được, duy trì liên lạc qua tin nhắn.
Sáng sớm ngày 2 hàng đã giao tới, cô vừa mới nhận hàng đóng gói còn chưa mở ra thì mẹ cô đã đem một thiệp mời đưa cho cô.
"Con gái, là tiệc đính hôn của Tiểu Nhã! A, ngay ngày mai! Không nghĩ con bé sẽ kết hôn sớm như vậy, còn trở về quê đãi tiệc rượu, con nhất định phải đi nha, lúc trước con bé cũng giúp con không ít đâu!"
". . ."
Tiểu Nhã?
Đột nhiên nghe được cái tên này, Hoàng Vân Anh nói không rõ cảm xúc của bản thân ra sao, nhìn tấm thiệp đỏ tươi trên tay mẹ, cô giống như nghe thấy tiếng đùa cợt năm đó ở bên kia điện thoại của "Tiểu Nhã".
Cười cười nhận thiệp mời trong tay mẹ, chờ mẹ đóng cửa phòng lại, tươi cười của Hoàng Vân Anh nhạt dần, chậm rãi mở thiệp ra, chỗ nhà gái viết rõ ràng ba chữ "Thôi Nhã Nhiên".
Thôi Nhã Nhiên, Thôi Nhã Nhiên!
"Cậu có biết năm lớp năm tiểu học cậu vì sao té xỉu không? Cậu có biết vì sao thầy thể dục lại dám ra tay với cậu không? Cậu có biết những lời đồn này là ai nói ra không? Cậu có biết những tên côn đồ kia là ai kêu tới không? Ha ha. . ."
Ha ha. . .
Đó là tiếng cười lạnh lẽo giống như băng mà cô đã từng nghe thấy trong đời.
Bây giờ trong lòng cô lại hoàn toàn không hận.
Là do cô không dám, cô sợ bản thân một khi bắt đầu oán hận sẽ vạn kiếp bất phục! Cho nên cô cũng không nói cho cha mẹ biết về cuộc gọi của Tiểu Nhã. Cha mẹ vẫn như cũ coi Tiểu Nhã là người bạn duy nhất của cô, ân nhân của cô!
Cuộc gọi kia cách đây đã hơn bốn năm, nhớ lại thời gian bốn năm này, tất cả đều là Linh Vũ, có Linh Vũ tồn tại mới làm cho những mầm móng cừu hận không mọc rễ nảy mầm trong lòng cô, mới làm cho cô khi đối mặt