Hoàng Vân Anh quay đầu muốn đi, trước mặt lại bị hai cô gái mặc bộ váy lễ phục màu hồng nhạt trang điểm xinh đẹp ngăn lại.
"Hi! Bạn học cũ gặp lại, không chào hỏi gì đã muốn đi sao?" Một cô gái khinh miệt cười nói.
"Hôm nay là ngày tốt Tiểu Thiến đính hôn, cô đã từng là bạn ngồi cùng bàn của cô ấy nếu đã đến đây rồi thì chúc phúc một câu đi, chưa nói gì đã vội rời đi?" Hai cô gái tự đắc cười tươi trêu đùa.
". . . Tránh ra." Hoàng Vân Anh cúi xuống, thấp giọng nói.
"Tránh ra? Ha! Có thể a! Cô đi lên sân khấu chúc phúc đi rồi chúng tôi mới mở cửa cho cô ra ngoài!" Hai cô gái cười đến mức run rẩy cả người.
Hoàng Vân Anh chán nản ngẩng đầu, nhìn về phía hai người bạn học, "Tôi chưa bao giờ thương tổn gì đến các người, vì sao các người phải làm tôi khó xử?"
Sắc mặt hai cô gái vô cùng lạnh lẽo, "Không cần biết, nói với cô đã rất sỉ nhục rồi, huống chi cô còn vong ân phụ nghĩa đối với Tiểu Thiến như vậy! Chúng tôi đã muốn dạy dỗ cô sớm rồi! Bây giờ đã muộn bốn năm, mời cô lên sân khấu!"
Đã muộn bốn năm. . . Hoàng Vân Anh nhìn lại sân khấu nhỏ phía trước bàn mấy bạn học cũ, trên mặt bọn họ đều là vẻ đùa cợt, miệt thị, tốt hơn một chút thì không có phản ứng gì cả... thì ra trong lòng tất cả bạn học, cô là đối tượng để bọn hắn ghi hận sao?
Cũng đúng, bởi vì cùng trường với cô, mà bọn họ cũng nhận không ít ánh mắt khác thường. Vậy... theo như bọn họ, coi như cô nợ bọn họ đi!
Nhẹ nhắm mắt, Hoàng Vân Anh gắt gao nắm tay lại, lúc sau, buông nắm tay ra, bình tĩnh đi lên sân khấu. Ngay cả tim đập mạnh, lỗ tai cũng bắt đầu ù đi, ngay cả khi máu cũng muốn sôi lên, cô cũng phải ── kiềm chế bản thân không được sợ hãi!
Các khách mời đang ngồi cũng chưa có phát hiện chuyện gì xảy ra, đều phối hợp với MC vỗ tay, chờ Hoàng Vân Anh đọc diễn văn.
"Mọi người... muốn tôi nói chuyện gì?" Nhìn hai người bạn học, Hoàng Vân Anh bình tĩnh nói.
Sau một lúc lâu, không có người trả lời.
"Kể lại chuyện lúc trước cô làm sao câu dẫn Trần Thần!" Một cô gái mặc áo hồng phấn reo lên.
Khách mời toàn trường ồ lên, người chậm chạp cũng biết tiệc cưới hôm nay có trò hay, cha mẹ Trần Thần nghe thấy vậy vẻ mặt cũng mờ mịt.
"Bà thông gia, đây là có chuyện gì vậy?" Cha Trần hỏi.
"Này, này! Ai! Tiểu Thiến rất càn quấy, để tôi đi tìm con bé!" Mẹ của Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng đứng dậy đi đến phòng trang điểm tìm Tiểu Thiến và Cha Nhiếp.
Cha Trần thấy thế cũng kêu mẹ Trần đi phòng nghỉ tìm Trần Thần, ông đi về phía bên cạnh sân khấu hỏi thăm tình hình.
"Sao vậy? Dám làm không dám nói a?" Hai cô gái váy hồng kẻ tung người hứng.
Ánh mắt Hoàng Vân Anh liếc qua nhìn về phía mấy người trẻ tuổi ngồi ở trên bàn, tuy rằng nam sinh trong lớp Trần Thần cô không biết, nhưng cô không tin những người đó đối mặt với đề tài đặc biệt này hoàn toàn không có cảm giác!
Quả nhiên, có mấy nam nhân vừa thấy ánh mắt cô nhìn qua liền quay mặt đi, không dám đối mặt với cô...
"Mặc kệ lúc trước đã xảy ra chuyện gì, hôm nay là ngày Tiểu Thiến và Trần Thần đính hôn, tôi chân thành chúc phúc cho bọn họ ── trăm năm hạnh phúc."
"Đứng lại! Mới như vậy thôi đã muốn chạy? Cô nói muốn chúc phúc cho bọn họ vậy thì đợi bọn họ đến đây đi?"
Lạch cạch. Cửa chính hoa lệ của tiệc cưới được mở ra, cô dâu xinh đẹp lạnh lùng cùng với chú rể tuấn tú đang cau mày tức giận cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa, bên cạnh còn có MC với vẻ mặt sầu lo.
Thủ tục đính hôn ở thành phố nhỏ những năm gần đây vẫn là kiểu dáng Tây Âu kết hợp, tuy rằng chỉ là đính hôn, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến cũng mặc áo cưới màu trắng xinh đẹp tuyệt mỹ..
Vừa thấy Nhiếp Tiểu Thiến xách làn váy muốn đi về phía Hoàng Vân Anh, Trần Thần vội vàng bắt lấy cánh tay cô ta.
"Tiểu Thiến, hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta! Hôm nay đừng nên ồn ào!" Trần Thần thấp giọng khuyên nhủ.
Nhiếp Tiểu Thiến bỏ tay hắn ra, "Em đã chờ bốn năm, chỉ đợi ngày này! Cô ta làm em chịu sỉ nhục như vậy, hôm nay trả lại toàn bộ cho cô ta!"
"Tiểu Thiến!"
Hoàng Vân Anh thản nhiên lại bất đắc dĩ nhìn Nhiếp Tiểu Thiến đến gần, cô thầm nghĩ muốn nói một câu ──
". . . Đáng giá không? Cho dù tôi đã làm gì, dùng một ngày như vậy để trả thù tôi, có đáng giá không?"
Nhiếp Tiểu Thiến bĩu môi cười khẽ một chút, "Cô có biết bị bạn phản bội là cảm giác thế nào không? Tôi thật sự rất ngạc nhiên, người giống như cô, vẫn còn có người làm bạn với cô sao! Cô không thể tưởng tượng được tôi sẽ dùng cái tên Thôi Nhã Nhiên để lừa cô đến đây đúng không? Vốn dĩ tôi còn lo lắng cô và Thôi Nhã Nhiên vẫn còn duy trì liên lạc, nhưng lúc trước đã nghe cô nói không nhận được điện thoại của cô ấy nữa, bây giờ nghĩ lại... người ta chắc đã sớm không còn coi cô là bạn, mà cô vậy mà vẫn ngây ngốc muốn