Tiêu Toa chơi trò mất tích, bôi đen đoàn phim, dẫn tới một đám phóng viên giải trí và paparazzi vây quanh trường quay 《 một đời một kiếp 》, ảnh hưởng nghiêm trọng đến đoàn phim, Nguyễn Ân Nhi ra lệnh một tiếng, cả đoàn phim đình công để ổn định…
Lệnh đình công vừa ra, Tần Mạn Ân đã bỏ chạy, Quý Tiết cũng mặc kệ, dù sao trên xe của Tần Mạn Ân có thiết bị định vị, trước khi làm việc lại chị tự nhiên sẽ đi bắt họ Tần kia trở về. Đúng lúc này vài người mới trong tay chị cũng đang trong thời kỳ quan trọng, chị không có cách nào thoát ra, nên chị kêu Đình Hy tiện đường giúp chị tới chỗ túm tên kia lại.
Đình Hy nhìn lên bản đồ trên vệ tinh, kêu lái xe thay đổi phương hướng, nhưng hình như Tần Mạn Ân biết có người đi theo chị, một đường chạy nhanh vẫn duy trì khoảng cách với bọn họ.
Đình Hy gọi điện thoại cho Tần Mạn Ân, đúng như dự đoán không gọi được. Tần Mạn Ân lúc đang rối loạn sẽ chặn số điện thoại mọi người trừ nữ nhân tên Đỗ Vi.
Nghĩ nghĩ, hỏi cô gái nhỏ đang đọc sách bên cạnh, “Tần Mạn Ân có số điện thoại của em không?”
“Hình như là… không có.”
Đình Hy mượn di động của Hoàng Vân Anh tiếp tục gọi, vẫn như trước không gọi được, chỉ có thể tiếp tục đi phía sau Tần Mạn Ân, chờ lúc chị dừng lại.
Màn hình di động lại sáng lên, vừa thấy tên trên màn hình, trong đôi mắt của Đình Hy hiện lên phiền chán, một lúc sau mới nhận điện thoại.
Mơ hồ cảm thấy tâm trạng người bên cạnh thay đổi, Hoàng Vân Anh đang đọc sách ngẩng đầu lên nhìn về phía Đình Hy, chỉ thấy thần sắc chị như vướng sương mù và áp lực.
Vừa nghe điện thoại, ngón tay Đình Hy nhẹ nhàng vuốt lên lông mày hơi hơi nhíu lại của chị.
“Tôi đã biết, tôi sẽ trở về.”
Hoàng Vân Anh nhìn chị, cũng không hỏi chuyện gì làm chị không vui, “Tôi… có thể làm cái gì không?”
Chị hơi hơi ngẩn ra, trong lòng phiền chán bị ôn nhu của cô xua tan hầu như không còn.
Cô dịu dàng… Nhìn như bình thường, nhưng thật ra ── dị thường khác xa người khác. Chị đã kết giao qua rất nhiều nữ nhân khác nhau, trong đó đủ thể loại am hiểu lòng người dịu dàng săn sóc, nhưng dưới tình huống như vậy, không có ai thân thiết hỏi phản ứng của chị mà luôn hỏi ──
Xảy ra chuyện gì rồi?
Phản ứng như vậy cũng là bình thường thôi, nhưng mà ── rất nhiều lúc mọi người cũng không muốn đem chuyện phiền lòng nói ra, nhất là khi chuyện còn chưa rõ ràng, hỏi câu này ngược lại càng làm cho người thấy phiền chán hơn.
Mà cô ── nhu thuận làm cho lòng người ta say mê.
Tinh tế nhìn chân mày mềm mại của cô, càng xem chị càng say mê hơn nữa.
"Anh Anh…”
“Ừ?”
“I Love U.”
Nhìn hai mắt chứa đầy mị lực của chị,cô không biết là chị đang tiếp tục chơi trò ‘ người yêu’ hay là thật sự…
Rũ mắt xuống, Hoàng Vân Anh mềm nhẹ tựa vào trong lòng chị, ôm lấy thân thể chị. Cô không biết “Bạn gái” nên có dáng vẻ gì, chỉ có thể… Thuận theo tự nhiên.
Đình Hy cúi đầu hôn lên gáy cô, ngón tay thon dài từ bên hông tiến vào trong quần áo cô, một hơi thở đã đem nội y của cô cởi bỏ, để cho chị thuận lợi hôn lên đầu vai trắng mịn của cô, đè thân thể cô lại, tiếp tục hôn lên cánh tay mềm mại và khuỷu tay mẫn cảm của cô.
Khuỷu tay ngứa ngứa làm Hoàng Vân Anh kìm lòng không được rút tay về, có chút e lệ né tránh tầm mắt của chị.
Ngóng nhìn thân thể của cô gái kiều nhỏ dưới thân, Đình Hy từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thấy tình ái tuyệt vời như thế…
Đem bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô đặt lên chỗ chị đang cố gắng nhẫn nại vuốt thật mạnh, gãi không đúng chỗ ngứa khó nhịn đối với chị mà nói đúng là trải nghiệm cực kì mới mẻ ── nhưng thật tình chị hy vọng không có lần sau.
Cắn cắn môi, Hoàng Vân Anh rút bàn tay nhỏ bé từ trong lòng bàn tay của chị ra, có chút khẩn trương cởi quần của chị, kéo quần lót xuống, nắm lấy côn thịt kiêu ngạo của chị!
Trong đầu không khỏi nhớ lại sự việc thảm khống đã trải qua tháng trước, tay nhỏ bé theo bản năng rụt lại một chút.
“Nhìn chị.” Đình Hy nhẹ gọi.
Khuôn mặt nữ nhân trước mắt có mang theo mị lực, trong mắt chị chứa đầy tình cảm chân thành tha thiết, thản nhiên, cùng với con người tàn nhẫn tà ác ngày ấy khác nhau hoàn toàn.
“Hãy quên ngày đó đi. Tin tưởng chị, đó là chuyện đã làm chị hối hận… cả đời.”
Hoàng Vân Anh lắc đầu. Tuy rằng lúc trước đúng là chán ghét chị, nhưng cũng không bởi vì chuyện ngày đó mà oán hận chị.
Một lần nữa cầm lấy lửa nóng của chị, chậm rãi vuốt ve, Hoàng Vân Anh cẩn thận nhìn vẻ mặt của chị, thấy chị giống như không có cảm giác quá lớn, liền nương theo vai chị để chị ngồi thẳng lên, cô ngồi chồm hỗm tại ngay giữa hai chân chị.
Có chút sợ hãi nhìn