Rất nhiều cảnh đẹp chỉ có thể nhìn từ xa, giống như sườn đê xanh mát tươi tốt, một khi đến gần sẽ phát hiện nó rất thưa thớt, lại có thêm tầng đất nâu phủ trên mặt. Có những cảnh đẹp, nhìn từ xa thì được nhóm nghệ thuật gia tô điểm như một kiệt tác, mà càng tới gần càng làm cho người ta hoài nghi vào ánh mắt của mình, hoài nghi bản thân có phải đang mơ hay không, hoặc là đi vào một thế giới tốt đẹp khác.
Chỉ là quần áo bình thường, tùy ý nằm, chỉ có một mình chị lại làm cho kết cấu xung quanh trở nên hoàn mỹ như một bức họa, chính là...
Hoàng Vân Anh chậm rãi đi đến gần, cách Tần Mạn Ân năm bước thì dừng lại, ngồi xuống.
Cô chạy xe đuổi theo mấy tiếng liền mới tìm thấy xe máy của Tần Mạn Ân ở phía trước một quán mì sợi, hỏi rất nhiều người cũng không ai biết chủ của chiếc xe đã đi đâu. Ở quán mì sợi đến trưa, cũng không gặp được bóng dáng của chị, cô đành phải dựa theo cảm giác đi dạo xung quanh, cuối cùng xa xa liền thấy ca sĩ thần tượng đang nằm trên bờ.
Đình Hy nói đây là thói quen của Tần Mạn Ân
Lúc không có công việc, Tần Mạn Ân lúc thì làm ổ cả ngày trong nhà trọ, khi thì cưỡi chiếc xe máy sấm sét của chị, muốn tìm cũng không thấy người đâu. Sau vài lần mất tích, Quý Tiết sợ, gắn định vị vệ tinh trên xe máy của Tần Mạn Ân. Nhóm ngôi sao luôn sống trong tầm mắt của công chúng, mỗi cử động hay tiếng nói đều bị vô số người nhìn chằm chằm, vì thế khi nghỉ ngơi thường tìm đến những nơi không có quá nhiều người biết đến bản thân để trải qua cuộc sống thoải mái của người bình thường, cũng rất dễ thông cảm. Hoàng Vân Anh vốn cũng tưởng rằng Tần Mạn Ân cũng vậy, nhưng... nhìn nữ nhân đang nhắm hai mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời trước mặt mình, cô không cảm thấy chị đang thả lỏng chút nào.
Tần Mạn Ân chậm rãi mở mắt ra, nheo nheo mắt nhìn về phía Hoàng Vân Anh, "Hơi Hơi..."
"..."
Hoàng Vân Anh quay đầu nhìn về phía đồng ruộng xa xa. Yêu một người không thích mình, đối với ai cũng rất buồn. Cho dù là nữ nhân may mắn như Tần Mạn Ân, cũng sẽ gặp được tra tấn đơn phương giống vậy, vì thế ông trời cũng rất công bằng. Tuy rằng nghe có vẻ giống như vui sướng khi người gặp họa. Khụ khụ...
Sau khi thấy rõ là Hoàng Vân Anh, Tần Mạn Ân cũng không có gì ngạc nhiên, ngồi dậy, từ ba lô lấy ra hai lon bia, quăng một lon cho cô.
Nhìn lon bia trong tay, Hoàng Vân Anh đứng lên đi đến bên cạnh Tần Mạn Ân, mở nắp ra đưa về phía chị, nhẹ nhàng cụng lon bia với chị một chút, sảng khoái ngửa đầu một ngụm uống cạn, rồi mới giương tay đem lon bia ném ra xa, cười tươi nhìn lon bia vẽ ra một đường vòng cung thật dài!
Đời người không như ý muốn, mọi người ai cũng có điều không như ý, ai cũng không cần đáng thương ai, an ủi ai, cũng không cần giảng đạo chỉ trích ai cả.
Ách... Hoàng Vân Anh nhìn lon bia xa xa, đột nhiên lại chạy đến nhặt trở về, có chút xấu hổ liếc liếc Tần Mạn Ân.
"... Khụ!" Tần Mạn Ân sửng sốt một chút, lập tức cười tươi.
Chị biết cô vì sao ném đi lại nhặt trở về ── bởi vì con nít ngoan sẽ không quăng rác bừa bãi! Ha ha ha ha... Cô gái này với Hơi Hơi... không giống nhau.
"Cô trèo cây được không?" Tần Mạn ÂN đột nhiên hỏi.
"... Trước đây thì có." Bởi vì cô phải tự mình đi lấy cặp sách bị người ta quăng lên cây.
Tần Mạn Ân tươi cười sáng lạn, "Thích ăn quả khế không?"
Mấy phút sau, Hoàng Vân Anh nhìn cây khế cao lớn dị thường trước mắt, há