Rất may mắn cô chống đỡ được.
Sau khi nghe Tiểu Nhã nói mọi chuyện trong điện thoại, cô kiên trì đến khi thi xong vào đại học thì gục ngã. Ba ngày sốt cao không hết, làm ba mẹ sợ hãi, sau đó đến khi có thành tích, điểm của cô vượt xa tất cả bạn học một khoảng lớn, nhưng vì thoát khỏi ác mộng, cô xin thầy cô giáo ở trường không nói cho người khác biết trường đại học mà cô thi vào. Vì bảo vệ cô, ba mẹ còn thừa dịp ngày nghỉ đổi tên cho cô, tất cả đều là vì có thể để cô ở đại học bắt đầu lại một lần nữa!
Mới vào trường học, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi, nhưng cô vẫn sợ hãi, bởi vì mang theo hy vọng a! Mọi người thường nói hy vọng làm cho người ta kiên cường, nhưng thật ra rất nhiều lúc hy vọng càng làm cho người ta yếu ớt hơn. Nửa tháng hơn đã trôi qua, không có lời đồn đãi gì cả, lòng của cô, thoáng thả lỏng.
Ngày đó là lần đầu tiên cô đi trễ, thư viện đã không còn chỗ, cô tìm một phòng học trên lầu hẻo lánh để tự học, đó là chỗ gần học viện Luật đã cũ, bởi vì phòng học không có quạt, vì thế sinh viên không nhiều lắm.
Không biết qua bao lâu, vốn dĩ phòng học im lặng lần lượt truyền đến tiếng hô kinh ngạc của mấy sinh viên, cô có chút kỳ lạ ngẩng đầu lên, bởi vì bình thường đi tự học mọi người đều sẽ cố gắng giữ im lặng để tránh tiếng chuông quấy rầy đến người khác. Vừa ngẩng đầu, cô đã nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi trời nắng nóng lại mặc áo khoác.
Nam nhân sau khi nhìn thấy cô, cười cười quỷ dị, từ bên kia phòng học đi về phía cô.
Thật sự lúc ấy cô rất sợ hãi, sợ hãi nam nhân kêu cô là Hoàng Hoan, nói ra những lời đồn đại dơ bẩn ──
Bá! Hai tay nam nhân mở áo khoác ra, lộ ra thân thể trần trụi ghê tởm của hắn.
Lúc này cô há hốc mồm, dở khóc dở cười, không nói gì trừng mắt nhìn nam nhân đó một cái. Hại cô hồi hộp lo sợ hết nửa ngày, mấy sinh viên lúc nãy là do bị hắn dọa như thế này sao? Vì sao không ai lên tiếng?
Hoàng Vân Anh đang nghĩ nghĩ, cũng không nói gì, nam nhân thấy cô không phản ứng, xoay người đi đến cô gái phía sau cô đang đeo tai nghe điện thoại.
Cô gái lấy tai nghe điện thoại xuống, có chút tò mò nhìn nam nhân.
"Nhỏ như vậy, lấy ra làm người ta buồn cười muốn chết." Cô giơ di động nhắm ngay chỗ đang lộ ra của nam nhân mở miệng nói.
Nam nhân kinh hoảng quay đầu, cô nhân cơ hội này chụp được mặt của hắn.
Bình tĩnh lấy điện thoại di động lại, cô hướng về cô gái kia nói, "Đã giữa trưa rồi, chúng ta về ký túc xá đi."
Cô gái kia vẫn chưa phản ứng, cô liền ôm lấy sách vở trên bàn của cô, đi đến bên bàn cầm lấy đồ của cô gái kia sau đó lôi kéo cô đi về phía cửa ra.
Trong phòng học còn lại vài cô gái cũng phát hiện tình trạng bất thường của nam nhân này, đứng dậy chạy đi, nam nhân ấy vừa sợ vừa vội liền chạy về phía Hoàng Vân Anh, không biết là muốn tấn công họ hay là muốn tông cửa chạy ra, dù sao thì cô vừa thấy hắn chạy lại phía mình cũng không nghĩ nhiều lắm liền ── xoay người đá ra một cước...
Cô gái bị cô lôi đi chính là Linh Vũ, sau đó Linh Vũ nói cho cô biết cú đá lúc ấy của cô quả thực quá mức đẹp! Chính là một đá đoạn tử tuyệt tôn!
Cô chỉ có thể nói là do một tay cô đang cầm sách một tay còn lại lôi cô ấy đi, chỉ có chân mới rảnh thôi
Sau đó nam nhân biến thái kia bị một vài sinh viên nữ đã ra ngoài trước tìm bảo vệ bắt lại, nghe nói đó cũng là một sinh viên, bình thường thì không sao, nhưng khi phát bệnh thì sẽ mặc áo khoác, tìm nơi hẻo lánh có sinh viên nữ tự học sẽ cởi đồ dọa người. Hai lần trước cũng không bắt được người, bởi vì sự việc xảy