Trong lòng Hoàng Vân Anh vừa uất ức vừa tức giận, cũng không thèm nhìn chị, lực trong tay tăng lên mấy phần, rất nhanh sung sướng dưới thân dâng lên, làm cho mông nhỏ của cô cũng thích thú nẩy lên, làm thành một cơn sóng nhỏ. Nhớ lại những gì Quý Tiết đã từng làm, cô ma sát khe hở hẹp rất nhanh, đầu ngón tay nặng nề đè nặng lên hoa châu mềm mại dưới thân, cuối cùng ngón tay đặt tại huyệt thịt màu mỡ ra vào điên cuồng ──
"A a..." Không được! Hoàng Vân Anh lập tức cảm thấy rất khuây khỏa, tiếp tục như vậy cô rất nhanh sẽ cao trào! Nhưng mà, cô thật sự không biết khi nào thì mới bắn ra! Không, bây giờ cô đã không thể dừng tay lại, thật thoải mái, thân thể... cả người đến lỗ chân lông cũng nở ra, trái tim treo ở tại cổ họng ──
Nhìn cô gái trước người có thần sắc say mê, tay nhỏ bé dâm đãng tự an ủi ở tiểu huyệt hồng hào, mông không chịu khống chế cao thấp chập chùng phối hợp với ngón tay đang đùa giỡn của cô, trong đôi mắt Nguyễn Ân Nhi hiện lên sắc lửa diễm lệ.
"Tôi, tôi..." Mang theo tiếng khóc nức nở, "Ân Nhi..."
Biết cô đã không chống đỡ được nữa, Nguyễn Ân Nhi nắm lấy đùi cô đang ở trên bồn tắm mang lại vách tường sát với thân thể chị, vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang thủ dâm của cô, làm cho tiểu huyệt kiều diễm của cô đối diện với côn thịt hưng phấn ngẩng cao đầu của chị, hung hăng cắm xuống.
"A a a ──" Tiếng thét chói tai cao vút bật ra, làm cả người chị thư sướng.
Nguyễn Ân Nhi nắm thắt lưng của cô va chạm hơn mười mấy lần, thấy cô đã bắt đầu run rẩy hút chặt, tiểu huyệt đang mấp máy kịch liệt, chị lại nhấc cô lên, làm cho cô từ trên cao ngã xuống, rồi mới từ trong ánh mắt uất ức thầm oán của cô mà nặng nề xâm nhập đến đỉnh.
"A..." Trên làn da phảng phất như tất cả các lỗ chân lông đều ngứa, vừa đau lại vừa sung sướng vô cùng, tiểu huyệt trống rỗng càng làm cho cô thêm điên cuồng, cúc huyệt đầy trướng sắp bị chị xé rách, chị phải tra tấn cô như vậy mới có thể vui vẻ hay sao?
"Ân Nhi..."
"Ừ?" Nhẫn nại tính tình chậm rãi sáp nhập mông nhỏ của cô, bên trong cúc huyệt mềm mại chật trất gắt gao hút lấy chị rất nhiệt tình, cùng với lúc cắm vào cái miệng nhỏ nhắn phía trước của cô có chút khác nhau, nhưng đều có thể lấy lòng chị thật sâu.
Thấy vẻ mặt chị giãn ra, dáng vẻ rất hưởng thụ, so với chính mình khó chịu, Hoàng Vân Anh không cam lòng thốt ra hai chữ ──
"Người xấu..."
Lỗ tai Nguyễn Ân Nhi khẽ nhúc nhích, ánh mắt sắc bén bắn về phía cô gái đang né tránh tầm mắt chị giống như đà điểu, bỗng nhiên nhếch môi cười. Dung nhan thanh tú nhất thời tản ra mị lực dụ hoặc kinh, chỉ tiếc cô gái trên người chị một nửa tâm tư đang giãy dụa trong tình ɖục, một nửa tâm tư còn lại đang sợ hãi sự trừng phạt của chị, nên đã bỏ lỡ vẻ mặt tươi cười sung sướng rất khó thấy được của ma vương.
Cường hãn nâng thân thể của cô đứng lên, một tay đã vững vàng nâng thân thể của cô.
Hoàng Vân Anh sợ tới mức hoang mang lo sợ, đôi chân