"... Huyết thống cho tới bây giờ đều không phải là ràng buộc duy nhất" Hoàng Vân Anh khẽ vuốt ngực, "Nơi này mới là nhất."
Động tác và lời nói làm ra vẻ rất giống trong phim, nhưng do cô đột ngột thốt ra lại có sức thuyết phục như vậy... Tự nhiên như vậy.
Nhìn đôi mắt thanh thuần tràn ngập dịu dàng lo lắng của cô, Tần Mạn Ân chậm rãi hạ tầm mắt, lông mi thật dài nhợt nhạt rủ xuống trên đôi mắt như một cái rèm che. Da thịt trắng nõn tinh tế không tỳ vết, đôi môi không tiếng động câu dẫn lòng người, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp luôn vô tội đơn thuần, lại giống như đang cất giấu tâm tư làm cho người ta không đoán được. Mũi cao thẳng vừa phải, còn có chút độ cong đáng yêu nho nhỏ, điển hình của người phương Đông, đôi môi no đủ oánh nhuận hồng hào tự nhiên, làm cho người ta rất muốn hôn lên ── nếu như Đình Hy là soái tỷ kết hợp tinh hoa của phương Đông và phương Tây thì Tần Mạn Ân là người có dáng vẻ tinh xảo của phương Đông thuần khiết không thể nào nghi ngờ.
Phát hiện bản thân nhìn chị đến phát ngốc, Hoàng Vân Anh dời tầm mắt, "Chị ngồi ở đây một chút nha, tôi đi phòng bếp nhìn xem thế nào."
Tình trạng trong phòng bếp ── so với dự đoán của Hoàng Vân Anh còn tệ hơn nhiều.
Thế giới này có một loại người trời sinh đã có bát tự không hợp với phòng bếp, chỉ cần cô ấy xuất hiện ở phòng bếp, cho dù không làm gì cả, trong phòng bếp cũng sẽ có những thứ hư hỏng một cách thần kỳ ── Linh Vũ chính là người như thế đó.
"Anh Anh!" Vừa thấy Hoàng Vân Anh vào phòng bếp, Linh Vũ uất ức méo miệng nhìn về phía Anh Anh. Cô rõ ràng chưa làm gì hết, cô chỉ muốn giúp sư phụ một chút mà thôi, nhưng không biết bình dấm chua tại sao lại ngã, cô chỉ đi đỡ lên thôi cũng có thể làm vỡ trứng gà, cần khăn lau trứng vỡ thì bàn chân lại bị trượt, may mắn là cô nhanh chóng vịn vào bàn nếu không đã ngã sấp xuống rồi, nhưng trên bàn lại có một rổ đậu xanh đã không may rơi xuống đất, đáng sợ nhất là ── Khăn lau trong tay cô bay một vòng rơi ngay vào nồi đun nước, làm hỏng hết cả nồi canh sư phụ đã hầm hơn hai tiếng...
Vũ Triết Tinh cầm nồi canh đang đun nước dở khóc dở cười, thật sự vô cùng đúng lúc! Chị vừa mới mở nắp ra coi nồi canh như thế nào, khăn lau liền bay vào, vô tình nhưng lại giống như cố ý vậy.
"Cô ấy thật sự không phải cố ý, như lời tôi đã nói... Linh Vũ thật sự có khả năng bát tự không hợp với phòng bếp." Hoàng Vân Anh nhìn Vũ Triết Tinh khẽ cười nói.
Linh Vũ quyệt quyệt miệng, "Thực xin lỗi, sư phụ."
"... Không có việc gì, con ra tiếp khách đi." Vũ Triết Tinh cười cười, mắt phượng cười rộ lên rất có mị lực nữ tính động lòng người.
"Để tớ cho, cậu đi ra nói chuyện phiếm với Tần tiểu thư đi." Hoàng Vân Anh vừa giúp Linh Vũ cởi tạp dề ra, vừa ôn nhu nói.
Nhậm Linh Vũ nhìn Hoàng Vân Anh lại nhìn về phía Vũ Triết Tinh, nghĩ nghĩ, "Ừ!"
Làm sao đây? Cô cảm thấy Anh Anh với sư phụ cũng rất xứng đôi!
Đeo tạp dề lên, từ trên cổ tay lấy dây cột tóc gọn lại, Hoàng Vân Anh nhìn xung quanh phòng bếp một lát, bước đến phía bên