Dưới sự phối hợp của hai người, sau nửa tiếng, bữa tiệc tại nhà phong phú cuối cùng cũng hoàn thành. Vì ăn cho hết một bàn đồ ăn ngon, nên Linh Vũ quyết định để bánh ngọt buổi chiều đi kara mới ăn! Tháng trước chú của cô có tặng cho cô một thẻ VIP ở karaoke, cô vẫn chưa có dịp dùng, vừa lúc hôm nay sẽ dùng luôn vậy.
"Cái khu VIP ở karaoke đó có cửa vào riêng và thang máy riêng, sẽ không bị paparazzi chụp đâu! Nghe nói không ít ngôi sao đều là khách quen của nơi đó! Chị đã đi chưa?" Nhậm Linh Vũ hỏi Tần Mạn Ân.
Tần Mạn Ân lắc đầu, "Tôi có thể ăn thêm một chén cơm không?"
Hoàng Vân Anh cười cười, đứng lên lấy thêm cho chị chén cơm thứ ba.
Buổi chiều, Vũ Triết Tinh cũng không muốn ra ngoài, nhưng dưới sự cứng rắn bắt buộc rất buồn cười của Nhậm Linh Vũ, với lại chị cũng rất muốn nghe tiếng hát của Vui Vẻ nên cũng mở cửa đi chung.
Không biết là lo lắng xuất phát từ cái gì, vậy mà Nhậm Linh Vũ lại kêu Hoàng Vân Anh và Tần Mạn Ân cùng đi xe của Vũ Triết Tinh, bây giờ đổi lại thành Hoàng Vân Anh vừa vào phòng karaoke đã kéo Linh Vũ vào toilet hỏi cô muốn làm cái quỷ gì vậy.
"Hì hì... nước phù sa không chảy ruộng ngoài!"
"... Không phải cậu thích Vũ luật sư hả?" Hoàng Vân Anh hoang mang nói.
"Tớ rất thích a, nhưng nếu cậu và sư phụ ở cùng một chỗ tớ cũng rất vui vẻ! Vừa nãy tớ đều thấy hết rồi! Sư phụ đút đồ cho cậu ăn a! Ha ha! Rất ngọt ngào, rất ấm áp!"
"..." Linh Vũ cô ấy... Hiểu lầm rồi sao? Cô đã không chú ý rồi! "Linh Vũ, tớ với Vũ luật sư không có khả năng, cậu thích nàng thì nên cố gắng tạo cơ hội cho bản thân đi."
"Anh Anh, cậu không thích sư phụ của tớ hả?"
Hoàng Vân Anh rất trịnh trọng nhìn Nhậm Linh Vũ, "Đúng. Nàng không phải là mẫu người mình thích."
"Như vậy à, vậy cậu thích mẫu người như thế nào? Tần Mạn Ân hả?" Vẻ mặt Nhậm Linh Vũ như bà mối hưng phấn bừng bừng hỏi.
Hoàng Vân Anh nhìn trời, "Cậu quan tâm nhiều việc quá rồi, đại tiểu thư của tôi ơi! Tuy rằng Vũ luật sư không phải mẫu người tớ thích, nhưng cũng là loại hình mà đa số người ngày đêm YY đó nha!"
Nói đến K hát karaoke, nhưng Linh Vũ lại gọi thêm vài giỏ trái cây và bánh ngọt mang theo ăn rất vui vẻ, nhưng lần này cô ấy là người duy nhất còn sức chiến đấu, Hoàng Vân Anh cùng hai nữ nhân kia chỉ ăn bánh ngọt thôi.
Nói về ca hát, Tần Mạn Ân tự nhiên hạng nhất, nhưng mới đầu, hai nữ nhân chỉ uống nước nhìn Hoàng Vân Anh và Nhậm Linh Vũ hát trời nam biển bắc, ngẫu nhiên bị lôi kéo sẽ hát một hai câu. Sau đó Nhậm Linh Vũ hát mệt rồi, bắt đầu lôi kéo hai nữ nhân ấy xoay xúc xắc, người thua sẽ hát bài mà người thắng yêu cầu.
Dưới sự trợ giúp âm thầm của Hoàng Vân Anh, Tần Mạn Ân liên tục thua vài lần, Nhậm Linh Vũ cố ý bày trò khôi hài phạt chị hát tình ca với Vũ Triết Tinh, khiến cho hai nữ nhân ấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đành phải điên cuồng chơi với cô ấy vài tiếng đồng hồ.
4 giờ rưỡi chiều, Hoàng Vân Anh muốn trở về nhà trọ, nhìn lại điện thoại trong túi xách, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ, trong lòng căng thẳng, vừa mở ra, may quá là Đình Hy.
"Alo? Đình... Hy."
"Còn đang chơi sao?"
"Ừ, chuẩn bị đi trở về."
"Ở đâu? Chị đi đón em."
"Không cần phiền chị đâu, tôi bắt xe trở về là được rồi."
"Em dẫn theo Tần Mạn Ân đi chung? Lỡ như bị paparazzi chụp ảnh thì không tốt lắm đâu, để chị đi đón, cho dù bị chụp được cũng không viết ra thêm cái gì nữa."
"... Vậy được rồi, phiền chị quá."
Năm giờ kém năm, Linh Vũ trả phòng, buổi chiều karaoke cũng không có bao nhiêu khách, tiếp tân cũng đã quen nhìn thấy ngôi sao, tuy rằng trong ánh mắt có chứa tò mò không giấu được, nhưng cũng không có vây lại xem hay nghị