Nguyễn Ân Nhi đã trở lại.
Hoàng Vân Anh vừa ra thang máy đã thấy chị đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, bên cạnh sô pha là Lâm Kỳ thư ký của chị ôm một tập tài liệu thật dày, một tay đưa một xấp tài liệu để trên bàn trà trước mặt chị.
"Nguyễn tỷ tỷ, Lâm tiểu thư." Hoàng Vân Anh chào hỏi, thấy Nguyễn Ân Nhi chỉ liếc nhìn cô mà cũng không yêu cầu gì, cô liền đi ra chuẩn bị trà và cà phê cho bọn họ.
Một lát sau, cô lẳng lặng để cà phê ở trên bàn trà.
"Cảm ơn Hoàng tiểu thư." Lâm Kỳ lễ phép nói cảm ơn, giọng điệu khách khí mà bình tĩnh.
Hoàng Vân Anh cong lên cánh môi, lộ ra một chút tươi cười ngọt ngào, hơi hơi tránh ra.
"..." Nguyễn Ân Nhi nâng mắt nhìn về phía bóng dáng của cô, thân hình nhìn như đơn bạc gầy yếu kia lại có xúc cảm trắng mịn đầy đã, đường cong giản dị mộc mạc lại dấy dâm mị, thể mà chị lại nhớ rõ ràng như vậy.
"Để xuống đi, cô đi về trước đi."
"Được." Lâm Kỳ để tài liệu xuống, nhìn về phía phòng bếp, rời khỏi nhà trọ.
Trong phòng bếp, Hoàng Vân Anh lấy ra những thứ muốn dùng làm bánh như: trứng gà, bột mì, bột sô đa, đường cát, sữa... Phải làm bánh ngọt đương nhiên là phải làm bánh với đánh trứng trước, Tần Mạn Ân hình như cũng thích ăn đồ ngọt, vì thế cô cho nhiều đường một chút.
Vừa nghĩ vừa làm, Hoàng Vân Anh đánh trứng, đem lòng trắng trứng tách ra bỏ vào thau đánh trứng, đang muốn nhỏ thêm mấy giọt dấm chua, lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Là Nguyễn Ân Nhi vĩnh viễn luôn mặc quần áo màu đen... Chị thật sự không thấy nóng sao? Nhưng không thể không nói, quần áo màu đen biểu lộ rất rõ khí chất sắc bén lại cơ trí bình tĩnh của chị.
Mắt kính và caravat đã lấy xuống ── tín hiệu rõ ràng như thế làm cho cô hạ mắt xuống nuốt nuốt nước miếng.
"Hôm nay là sinh nhật của Tần tỷ tỷ, tôi đã đồng ý làm bánh sinh nhật cho chị ấy." Hoàng Vân Anh càng nói càng nhỏ giọng.
Nguyễn Ân Nhi đi đến phía sau cô, hai tay để ở bên cạnh kệ bếp, vây khốn cô ở trong lòng chị.
Chị không có thói quen xem tin nhắn, càng không xem tin nhắn của người khác.
Trong lúc vô tình chị nhìn thấy tin nhắn của cô, ngón tay lại tự động chuẩn bị trả lời, chị liền cất điện thoại di động. Thật không ngờ cô gái không có bao nhiêu trọng lượng này lại có lực ảnh hưởng với chị như vậy.
Chị cũng không bài xích loại cảm giác xa lạ này.
Đối tượng hợp tác chuẩn bị cho chị nữ nhân mấy đêm liền, mỗi ngày là một loại hình, sau đó thậm chí còn đưa nam nhân trẻ tuổi anh tuấn đến... Chị rất khen ngợi ý tưởng của bọn họ, hợp đồng cũng đã bàn bạc xong xuôi, hành trình đã định ra là bảy ngày không đến bốn ngày đã làm xong.
Trước khi đi, đối tượng hợp tác tặng cho chị một hộp thuốc ── chị nhận, đây là thứ duy nhất chị nhận lấy mấy ngày qua.
Không ai có thể làm cho chị càng ăn càng thích, vì sao chị phải chấp nhận uất ức cho bản thân mình chứ.
"Cứ làm chuyện cô đang làm đi."
Nghe được mệnh lệnh của chị, Hoàng Vân Anh hơi hơi đỏ mặt, chẳng lẽ chị cũng muốn ở phòng bếp...
Mặc kệ là bao nhiêu người, mỗi lần đối mặt với dục vọng của đám nữ nhân này cô vẫn luôn khẩn trương hô hấp dồn dập, thân thể cũng buộc chặt theo. Cô không cẩn thận nhỏ nhiều hơn hai giọt dấm chua, không biết có thể ảnh hưởng đến hương vị hay không.
Lửa nóng của chị để ở phía