Soái tỷ trẻ tuổi cười cười, những nam nhân cường tráng xung quanh cũng cười lên tiếng, cười đến mức Hoàng Vân Anh hận không thể bụp một cái biến mất luôn!
Ban đầu một đám người kia và tên đạo diễn trung niên cũng đã bị đánh bất tỉnh, mà Đình Hy và Vũ Triết Tinh trừ quần áo nhăn nhúm, tóc tai hơi rối và mồ hơi chảy dài, thì lông tóc cũng không tổn hao gì cả, hơn nữa nhìn qua còn tăng thêm mấy phần mị lực cuồng dã.
Đình Hy mỉm cười đi về phía Hoàng Vân Anh, không thèm nhìn những người đang ở đây hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang sững sờ của cô, rồi mới đỡ cô xuống xe, dẫn cô đi về phía bạn học cũ của chị ── Chị đại Đỗ Thác.
Hôm nay... là sinh nhật của thật nhiều người. Linh Vũ, Tần Mạn Ân, còn có chị đại trẻ tuổi của bang phái này.
Thật ra Đình Hy chuẩn bị tiện đường đưa Hoàng Vân Anh đến tiệc sinh nhật của Đỗ Thác, nhưng Đỗ Thác tính tình nôn nóng, đợi nửa ngày cũng chưa gặp được người liền gọi điện hối thúc. Vậy mà Đình Hy còn có tâm tư vừa đánh nhau vừa nghe điện thoại, Đỗ Thác vừa nghe đã biết là tình huống gì, lập tức chạy tới xem náo nhiệt, đến cùng còn có mấy người bạn tốt của y ── sinh nhật đại tỷ mà nhân vật chính đã đi mất, bọn họ chẳng lẽ không đi theo?
Hoàng Vân Anh và Linh Vũ đều nghĩ bọn họ là...
Nhưng mặc kệ như thế nào, Đình Hy và V không sao là tốt rồi. Hoàng Vân Anh nhìn Đình Hy từ cao đến thấp, tạm thời an tâm nhìn về Vũ Triết Tinh đứng phía sau đang sửa soạn lại tay áo.
"Vũ luật sư, chị có sao không?" Vừa đi về phía Vũ Triết Tinh, Hoàng Vân Anh vừa cẩn thận đánh giá cả người chị.
Vũ Triết Tinh ngẩng đầu, cười cười ôn hoà, liếc mắt nhìn Đình Hy phía sau.
Nhìn thấy ánh mắt của Vũ Triết Tinh, khoé miệng Đình Hy cong lên có chứa ý tứ khác. Thì ra... Tiểu bảo bối ở bên ngoài cũng câu thêm một người.
Không nhận ra gợn sóng ngầm của hai nữ nhân kia, Hoàng Vân Anh trước tiên gọi điện báo bình an cho Linh Vũ ở bên ngoài. Sau đó Vũ Triết Tinh chuẩn bị đưa Linh Vũ về nhà, Linh Vũ lấy xe chạy về sau. Dù sao làm luật sư, vẫn nên giữ khoảng cách với xã hội đen.
"Linh Vũ..."
"Không được nói xin lỗi." Nhậm Linh Vũ cắt lời nói.
"... ừ." Bỏ qua cảm giác áy náy, Hoàng Vân Anh ôm Nhậm Linh Vũ, dặn dò cô ấy về nhà gọi điện thoại cho cô. "Vũ luật sư, thật xin lỗi đã làm phiền toái đến chị thêm nữa!"
Vũ Triết Tinh đã ngồi vào ghế lái thản nhiên mỉm cười, nhìn về phía cô gái lúc nãy rất to gan lớn mật, bây giờ đến nâng mắt lên nhìn chị cũng không dám.
"Luật sư chính là dựa vào Phiền toái để ăn cơm... Hoan nghênh cô đến tìm phiền toái."
Giọng điệu khôi hài có năng lượng trấn an kỳ diệu, Hoàng Vân Anh chậm rãi nâng mắt nhìn về phía đôi mắt dịu dàng chứa đầy ý cười của chị ── đây là... V.
"Lần sau có cơ hội, có thể hát lại bài《yêu 》 lần nữa không?"
"Ừ."